Sáng thứ ba vừa rồi, tôi ngồi nhìn bà chị họ năm nay ngót nghét 60, vật lộn tra google map để tìm đường đi chợ trời ở Bangkok. Giá mà bà ấy biết vài câu tiếng Anh đơn giản, đỡ khổ. Nghĩ tới lúc mình về già mà không nói được ngoại ngữ, sợ vãi! Thế là hùng hổ lên mạng tìm lớp học giao tiếp cho người trung niên luôn.
Bước đầu tiên là lôi kéo thêm đồng bọn: Đi một mình nản lắm. Nhắn tin rủ rê mấy đứa bạn cùng xóm U50. Đứa thì bảo “trí nhớ kém rồi”, đứa ngại “sợ cô giáo chê”. Cuối cùng lôi được thằng Tèo 55 tuổi (thợ sửa xe máy) và chị Hằng 57 tuổi (bán xôi sáng) cùng nhập hội.
Đi học ngày đầu tiên, run như đi phỏng vấn
Lớp học gần chợ đầu mối, 7h tối là bắt đầu. Tôi đi làm về, chén vội bát cơm nguội rồi lặn lội đạp xe đi. Đến nơi mồ hôi nhễ nhại. Chui vào phòng học nhỏ xíu, đèn sáng choang. Tầm 15 người tuổi từ 45 đến… chắc 70. Ai cũng mặt mũi bối rối, cười gượng như đang học võ.
- Cô giáo trẻ phát tờ giấy toàn từ vựng chủ đề chợ búa: “How much?” “Too expensive!” “Can I try it on?”
- Lớp phải đứng dậy bắt chéo tay nhau, hét to mấy câu kiểu: “I! WANT! TO BUY! FISH!”. Nghe như tập thể dục buổi sáng, ngại chết đi được!
Khổ nhất là học phát âm
Tôi đã nghĩ mình nói “hello” chuẩn lắm. Ai dè cô giáo bắt cả lớp ngậm cái bút chì giữa răng để tập âm “th” trong “thank you”. Lão Tèo tập phát âm “vegetable” mà miệng méo xệch như bị trật quai hàm. Chị Hằng thì vật lộn với “chicken soup”, nghe cứ như “chít sù pờ”.
Cái hay là học xong dùng liền: Tan học, cả bọn kéo nhau ra quán trà đá. Thằng Tèo xung phong đăng ký nói thử: “Two! Lime! Tea!”. Ông chủ quán người Singapore tròn mắt nhìn. Khi nhận được 3 ly trà chanh, cả lũ cười như phá pháo. Tôi còn móc điện thoại hỏi ông ta: “You… smile… photo?”.
Thành quả sau 3 tuần vật lộn
Tối qua đang xem phim thì con dâu gọi video call từ Đức. Bất ngờ lão Tèo hùng hổ chĩa mặt vào màn hình, gào to: “Good… evening!”. Cháu nội tôi 3 tuổi cười khanh khách chỉ vào màn hình: “Good evening ông Tèo!”. Cả nhà cười vỡ bụng. Nhìn cháu nội nói tiếng Anh mà lòng tôi nóng ran, quyết tâm học gấp đôi.
Giờ đi chợ Tây, tôi tự tin chỉ vào con cá chép to đùng hỏi: “How much per kilo?”. Tây trả lời nhanh quá không nghe kịp nhưng cũng gật đầu cười toe. Người ta chịu nói chuyện với mình, sướng rơn! Lớp U50 này ngốn hết sức lực mà vui không tả nổi. Mấy đứa bàn trong giờ giải lao toàn than “già rồi khó vô” nhưng chưa buổi nào ai nghỉ học cả!
Leave a Comment