Đầu tiên mình lôi mấy ông bà cụ trong xóm ra làm “chuột bạch”. Tuổi từ 60 đến 78, toàn bác cầm đũa cả đời chưa cầm bút viết tiếng Anh. Điểm chung? Ai cũng gật gù “cần học để nói chuyện với cháu ngoại”.

Vật lộn tuần đầu
Thứ hai tôi phát bảng chữ cái in cỡ chữ to đùng. Bác Tư hỏi: “Sao chữ Q viết giống con số 2 thế?”. Lật mặt sau tờ giấy thì… úi giời! In nhầm thành bảng số La Mã. Cả lũ cười như nắc nẻ.
Thứ năm tập đọc “Hello”. Bác Bảy ngồi bặm môi: “Hè… lô… hè… lồ?”. Cứ mỗi lần nói xong lại giật mình như sợ từ bay mất. Xong câu đơn giản mà mồ hôi ướt đẫm lưng áo.
Đói khát tinh thần là có thật
- Phát file MP3 để nghe đi nghe lại: 3 hôm sau bác Chín mang trả “Cái máy này bị câm rồi cháu ơi”. Hóa ra ấn nhầm nút pause
- Vẽ hình trái táo dán chữ APPLE: Sáng hôm sau bác Tư than “Ghi chữ A pờ pờ lờ chi mà con kiến nó tha mất chữ P thứ hai”
- Dạy “How are you?” – bác Bình đáp lại đầy tự tin: “How… are… dầu?”
Đại thoát xác ở tuần thứ tư
Lục tìm đống giáo án dày cộp ngày xưa đi dạy trẻ con. Tháo hết toàn bộ lý thuyết chỉ giữ lại:
- Bỏ sạch ngữ pháp – mấy bác ghi công thức Present Simple xong nhìn như vừa đọc bùa chú
- In từ vựng lên hình minh họa thực tế: cái phích thành THERMOS, cái quạt thành FAN
- Bắt bắt chước giọng YouTube chứ không đọc chầm chậm nữa
Kết quả? Sáng nay bác Bảy đứng trước cổng, gặp Tây du lịch bật ra: “Hello! Sit… down!” vừa dứt câu hai tay bám chặt ghế đá. Khách Tây cười rồi ngồi phịch xuống thật. Ôi cái cảnh mấy bác vừa cười xòa vừa nước mắt chảy dài!
Bài học đẫm mồ hôi: Người lớn tuổi học ngoại ngữ không phải là phiên bản cùi bắp của trẻ con. Họ cần mắc sai từng lỗi ngớ ngẩn, cần ngồi đánh vật với bảng chữ cái như trẻ mầm non, nhưng quan trọng nhất là… cái sự liều mạng khi nói ra câu đầu tiên ấy. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao mỗi khi dạy xong, cả thầy lẫn trò đều cảm thấy như vừa đi cày về!

Leave a Comment