Hôm nay tui muốn kể cho mọi người nghe hành trình lục bục học tiếng Anh của tui từ số 0 nha. Không biết gì cả, đụng đâu hỏng đó luôn á.
Quyết định mò ra trung tâm học
Lúc đầu tui tự học trên YouTube với app kiểu free, coi dễ ợt mà làm hoài không vô đầu. Mở miệng tập đọc thì phát âm nghe như con vịt đực, ngại muốn chết luôn. Qua 3 tháng nhìn lại, thấy bản thân vẫn chỉ biết “Hello” với “How are you”, chán nản cực kỳ.
Tui lên mạng search “học tiếng Anh cho người mù tịt” thì lòi ra cả đống trung tâm. Thấy quảng cáo nào cũng nói hay, chụp hình học viên tươi cười như tâm thần, mà cước phí thì xé ví. Tui nhìn túi tiền gầy gò của mình mà hoa mắt.
Đi tour tận nơi coi thử
Tui liều tới 5 chỗ trong 1 tuần, chỗ nào cũng bảo “đăng ký ngay kẻo hết chỗ”, nhưng tui nhất quyết đòi học thử. Có chỗ phòng học mùi sơn còn nồng nặc, giáo viên nói tiếng Anh như gió mà tui nghe chả hiểu gì, lủi thủi về nhà.
- Địa điểm 1: Cơ sở choáng ngợp nhưng học viên đông nghẹt, cô giáo chạy như con thoi chả quan tâm ai.
- Địa điểm 2: Quảng cáo học online tiện lợi nhưng vô phòng Zoom toàn giáo viên mở mic đọc như cái máy.
- Địa điểm 3: Tình cờ thấy quán bò bía ngon nên ghé vào hỏi thử, ai ngờ gặp lớp đang học. Ngồi nghe lỏm được 30 phút.
Cái duyên tới bất ngờ
Chính quán bò bía đó lại thành trung tâm tui chọn. Hôm sau tui tới chính thức hỏi xem học ra sao. Chị tư vấn không bán khóa học mà hỏi ngược lại tui: “Em sợ nhất điều gì?”. Tui nói thật: “Sợ nói sai bị cười, sợ từ vựng nhồi không vô, sợ tiền mất tật mang”.
Họ cho tui học thử miễn phí cả buổi, lớp chỉ có 8 người, thầy giáo việt kiều chửi thề liên tục mà thấy gần gũi. Bài học đơn giản kinh khủng: “How to order beer” với văn hóa pub của Tây. Thế là tui chốt đơn liền, đóng tiền xong thấy móc ví đau điếng.
Bắt đầu hành trình lội ruộng
Buổi học đầu tiên tui run cầm cập. Thầy bắt giới thiệu bản thân bằng 3 từ tiếng Anh, tui nói nhỏ như muỗi: “I… am… stupid”. Thầy khóc thét: “Nice word! But next time use ‘curious’!”. Xong thầy đặt tên tiếng Anh cho tất cả – tui thành Jenny vì thầy thích phim Forrest Gump.
Mỗi buổi học lôi tụi tui làm từng thứ nhỏ xíu:
- Luyện mở mồm phát âm từ số đếm, học đọc kiểu “ghim chắc miệng”
- Chơi trò ném banh, banh đến tay ai thì người đó phải bật ra từ vựng vừa học
- Tập vẽ mind map từ những thứ đơn giản như “things in kitchen”, tới lớp cầm ảnh cái xoong lên diễn
Kết quả hơn cả mong đợi
Đúng 4 tháng, tui dám nhìn mặt Tây balo đi ngang quận 1 mà hỏi đường: “Where toilet?” Nghe không hoa mỹ nhưng họ hiểu! Tụi bạn cùng lớp dắt nhau đi bar Tây tập giao tiếp thực tế, order đồ sai toè loe nhưng bà chủ Tây chỉ cười: “Girls, you need vodka, not water!”
Giờ nhìn lại vẫn không tin mình bơi được qua năm đầu tiên. Ai đang phân vân giống tui ngày xưa thì cứ đi học thử vài nơi, nhớ chọn chỗ nào không làm mình sợ nói sai. Quan trọng là giáo viên phải hiểu sự ngại ngùng của người chưa biết gì. Tiền học chắc chắn xót, nhưng không đau bằng tiếc hùi hụi cả đời!
Leave a Comment