Hôm nay tui quyết định lục lọi mạng tìm cái trang web học tiếng Anh giao tiếp. Tại sao ư? Đơn giản vì muốn cải thiện tiếng Anh mà đi học trung tâm đắt quá, không đủ tiền.

Tại sao lại lùng sục?
Số là tui thấy mấy đứa bạn đồng nghiệp nói tiếng Anh như gió. Còn tui? Gặp Tây hỏi đường mồ hôi vã ra như tắm. Xấu hổ quá thể. Thôi thì phải tự cứu mình bằng cách học online, chứ lớp học 20 triệu/tháng dành cho người giàu.
Mò mẫm bắt đầu
Tui gõ Google: “web học tiếng Anh giao tiếp tốt”. Trời ơi cả ngàn kết quả, chóng mặt luôn. Loạn như chợ. Tui cứ thế click đại vào mấy trang đầu. Đây là cái tui làm tiếp:
- Trang số 1: Giao diện đẹp long lanh, quảng cáo giật gân “Giao tiếp như Tây sau 3 ngày!”. Vào học thử free… à… toàn clip ngắn tũn, dạy kiểu “Hello. How are you?” nghe chán phèo. Đăng ký xong là nó nhảy ngay vào bán khoá học trả phí, giá chát chúa.
- Trang số 2: Kiểu khô khan, như cái giáo trình chữ A màu đen chán ngắt. Bài tập thì toàn chia động từ, viết câu, trong khi tui cần nói chuyện. Chán quá thoát ra sau 10 phút.
- Trang số 3: Kêu gào “Học với giáo viên bản xứ”. Vào cái, lịch học trắng tinh, book chẳng được giờ nào cả. Thử bấm đặt lịch… Ối… giá 500k/tiết! Giật mình tắt máy.
Vỡ lẽ sau khi bào web
Test 5,6 cái web xong, tui ngán ngẩm lắm. Đa số nó như kiểu:
- Mẫu mã thì hào nhoáng, nội dung rỗng tuếch.
- Cái nào cũng quảng cáo dạy giao tiếp nhưng nhét toàn ngữ pháp vào.
- Ai cũng gào “FREE” nhưng thực ra chỉ cho nếm thử vài bài, muốn học thiệt thì chuẩn bị tư trang chi trả.
- Mấy cái khoá “học với Tây” thì giá cao ngất ngưởng, không hợp ví dân thường.
Chạy vòng vòng như gà mắc tóc mà chả thấy cái nào ưng ý. Chán thật sự.
Cái gần gũi nhất hóa ra là nhất?
Đang tính bỏ cuộc thì sực nhớ tới cái app học trên điện thoại của mấy đứa cháu hay dùng. Tưởng chỉ cho trẻ con, hoá ra nó cũng có phần cho người lớn. Tặc lưỡi thử:

- Chủ đề gần gũi: đi chợ, đi cà phê, đi làm…
- Nó cho nghe – nhắc lại – rồi ghi âm giọng mình so sánh với bản gốc.
- Không màu mè, không bày vẽ, đơn giản nhưng đúng cái tui cần là luyện nói.
- Quan trọng nhất: miễn phí gần hết, không đòi thẻ tín dụng, không dụ dỗ mua khoá VIP liên tục.
Thử một buổi thấy dễ hiểu, làm liền 2 chủ đề không chán, thấy cái miệng cử động nhiều hơn trước. Trước giờ tìm cao xa hoá ra cái hợp nhất lại đơn giản thế.
Kết cục? Làm người ta thấy đôi khi mình đi tìm cái hoành tráng, cái đắt tiền để tin, nhưng cái hiệu quả lại là thứ giản dị, dễ dùng và không tốn tiền. Còn lo học? Học thôi chứ sao.
Leave a Comment