Chuyện là tháng trước tôi quyết định học lại giao tiếp tiếng Anh. Lên mạng gõ “trung tâm tiếng Anh Biên Hòa” thấy hoa cả mắt. Phải tự đi khảo sát thôi chứ cứ đọc review trên mạng toàn hàng fake.

Ra đường lùng sục
Đạp xe một vòng quanh khu trung tâm phố. Cứ thấy biển hiệu “Anh ngữ” là nhào vô. Tiêu chí của tôi đơn giản lắm: giáo viên bản xứ, lớp ít người, học phí đừng cắt cổ. Đời không như mơ.
Vòng 1 thử 3 chỗ
- Trung tâm A: Quảng cáo 100% giáo viên Tây. Vào mới biết ông Tây để quảng cáo thôi, thực tế toàn giáo viên Philippines. Tôi thử học thử một buổi mà mệt nghẹt thở. Mấy đứa lớp 7 lớp 8 học chung, tôi ngồi ngáp dài.
- Trung tâm B: Phòng học đẹp long lanh, bàn ghế bóng lộn. Nghe báo giá 12 triệu/khóa tôi suýt tụt ghế. Cô tư vấn còn nói “học phí cao để tạo động lực”. Nghe xong cũng muốn… chạy mất dép.
- Trung tâm C: Lớp chỉ 8 người, có cả Tây lẫn ta dạy. Thử roleplay chào hỏi tạm ổn. Nhưng chưa kịp mừng đã thấy chỗ hứa “tặng giáo trình” nhưng cuối khóa mới đưa. Biết ngay là chiêu trò rồi!
Cân đo đong đếm
Sau 3 ngày điên tiết, tôi ngồi nhà vẽ bảng so sánh:
- Mặt lợi: Trung tâm A giá rẻ (4tr/khóa), trung tâm C học phí vừa phải (7.5tr), trung tâm B có phòng học đẹp nhất.
- Mặt hại: Trung tâm B đắt như vàng, trung tâm A học chung teen nít, trung tâm C kiểu đẩy học phí qua giáo trình.
Quyết định chọn đại
Chọn trung tâm C vì họ chịu cho học thử miễn phí 3 buổi. Buổi đầu ông giáo viên Anh lên lớp, buổi sau thành anh sinh viên Đà Lạt. Tôi thắc mắc thì chủ nhiệm cười trừ: “Tây đang nghỉ covid em ơi”. Thôi thì đành chấp nhận.
Cái kết
Sau 2 tháng học thấy cũng tạm ổn. Nói được vài câu giao tiếp cơ bản, không đến nỗi tiền đô ném xuống biển. Bài học rút ra: phải trực tiếp tới trung tâm, học thử ít nhất 2 buổi, nói không ngay với bất cứ trung tâm nào không cho xem giáo viên đứng lớp thật.
Leave a Comment