Sáng nay tôi lục trong đống tài liệu tiếng Anh cũ và phát hiện ra một cuốn sổ tay. Nó ghi lại cả chặng đường luyện nói tiếng Anh của tôi từ khi chỉ biết “hello” cho đến khi giao tiếp cơ bản được. Thật sự rất cảm động. Nghĩ lại hồi đó, tôi mông lung không biết bắt đầu từ đâu, chỉ lên mạng tìm cách học mà cuốn vào mớ hỗn độn.

Ban đầu tôi lao vào học theo cách cũ là học từ vựng riêng lẻ và ngữ pháp. Vừa nhàm chán vừa không nói được câu nào. Ngồi trước gương thử nói theo mấy câu trong sách mà cảm thấy ngượng chín mặt. Phát âm sai tùm lum, nói chậm rì rì như bị nghẹn. Sau khoảng 2 tuần vật lộn, tôi nhận ra cách này không ổn chút nào.
Quyết định đổi chiến lược. Bỏ hết sách vở sang một bên. Tôi thử tìm mấy video dạy nói giao tiếp đơn giản trên Youtube. Thấy họ dạy từng câu chào hỏi cơ bản như “What’s your name?”, “How are you?”. Thế là bắt chước theo:
- Nghe từng câu ngắn: Nghe đi nghe lại, nhại theo đến khi quen miệng.
- Thu âm lại giọng mình: Phát hiện giọng cứ như đang ngậm hột thị, phát âm “this” thành “dis”… Nghe mà muốn độn thổ.
- Tập diễn đạt lại: Thay vì nói nguyên câu như họ, tôi thử đổi chủ ngữ hay động từ một chút. Ví dụ “I like coffee” thành “He likes tea”.
Kiên trì khoảng 30 ngày, mỗi ngày chỉ bỏ ra 10-15 phút, tôi bắt đầu cảm thấy phản xạ tốt hơn một chút. Không còn phải nghĩ lâu trước khi ghép từng từ nữa. Nhưng quan trọng nhất là tôi tìm ra ba yếu tố chính quyết định mình tiến bộ nhanh hay chậm:
Ba điều mình rút ra:
- Một là Đều Đặn Hơn Cường Độ: Ngày nào cũng học 10 phút tốt hơn nhiều so với cả tuần không động đến rồi cuối tuần học dồn 1 tiếng. Não cũng như cơ bắp, cần có thời gian để “thấm”. Hôm nay học, sáng mai ôn lại cái hôm qua thấy hiệu quả rõ rệt.
- Hai là Môi Trường Tác Động Rất Lớn: Ban đầu tôi học một mình, sau thấy thiếu động lực. Tham gia mấy group nhỏ trên mạng nơi mọi người cùng khuyên nhau học. Thấy người ta nói được, mình cũng thấy phấn chấn hơn. Thậm chí tìm được một chị cũng mới học rủ nhau gọi điện 5 phút mỗi ngày chỉ để nói vài câu đơn giản. Học cùng người khác hiệu quả hơn học một mình nhiều.
- Ba là Không Sợ Sai, Quan Trọng là Ra Tiếng: Giai đoạn đầu tôi cứ sợ nói sai, sợ người ta cười. Rồi mới vỡ lẽ, đa phần người ta chỉ muốn mình nói ra để hiểu, chẳng ai chê cách mình nói cả. Cứ nói bừa đi, sai thì người khác sẽ tự động điều chỉnh lại cho. Ví dụ mình nói “I goed school”, người ta sẽ nhắc lại “Oh, you went to school?”. Cứ như thế mà học. Mấy chuyến đi gặp Tây balo cũng vậy, cái quan trọng là nói ra được, chứ kỹ năng nâng cao dần dần.
Tóm lại, sau khoảng 60 ngày kiên trì theo cách này, tôi cảm thấy mình tự tin hơn hẳn, có thể giao tiếp được những tình huống cơ bản như hỏi đường, giới thiệu bản thân, nói về sở thích… Cũng rơi rụng nhiều lắm, có đợt nản bỏ cả tuần không học. Nhưng sau đó lại tự động viên mình quay lại, bởi mục tiêu ban đầu chỉ là “nói được”, không cần phải hoàn hảo.
Nên nếu bạn mới bắt đầu và đang tự hỏi bao lâu mới nói được, thì theo kinh nghiệm của tôi, khoảng 3 tháng là bạn sẽ thấy rõ sự khác biệt nếu tập đều đặn. Đừng đặt nặng kết quả ngày một ngày hai, cứ tận hưởng quá trình học và đừng sợ phạm lỗi.

Leave a Comment