首页 » Học Tiếng Anh Giao Tiếp Người Lớn Tại Sao Ngại ? 5 Cách Đơn Giản Giúp Bạn Mở Miệng

Học Tiếng Anh Giao Tiếp Người Lớn Tại Sao Ngại ? 5 Cách Đơn Giản Giúp Bạn Mở Miệng

51Talk banner

Lúc đầu, nghĩ mà nản lắm

Số là tôi, một ông già sắp tứ tuần rồi á, cứ nghĩ tới chuyện mở miệng ra nói tiếng Anh với người lạ là tay run, tim đập chân run. Chẳng hiểu sao cứ ngại ngùng, sợ sai, sợ người ta cười chê. Thử tưởng tượng ngồi trong lớp học mà cô giáo chỉ vào bảo: “Next, please speak up!” Là toát mồ hôi hột, muốn chui xuống đất cho xong. Xong lại lủi thủi ra về, tiền mất mà công không, chỉ biết ngậm ngùi tự trách mình yếu kém.

Lần thử thứ hai, tôi đăng ký cái app nói chuyện online với người nước ngoài. Đặt cái tai nghe vào, chuẩn bị sẵn mấy câu chào hỏi trong đầu. Thế mà khi cái màn hình hiện lên ông Tây râu ria, tôi ú ớ không nên lời, chỉ kịp bật ra “Hello… uh… I… yes… goodbye!” rồi vội vàng bấm nút tắt máy. Chắc ông Tây kia cũng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Xong xuôi, ngồi thở dốc như vừa chạy bộ.

Rồi có bữa thấy đứa cháu gái mời đi quán cafe đầy Tây, nghĩ bụng “Thôi thì thực chiến một bữa!”. Thừa can đảm bước vào, rồi… tịt ngòi. Nhìn thực đơn toàn chữ nghĩa, nghe mấy đứa order bập bẹ mà cuống cả lên. Cuối cùng đành chỉ trỏ vào cái bánh ngọt quen thuộc rồi giơ một ngón tay: “One, please!” Thật là muốn độn thổ. Ra về chỉ muốn lên gối khóc, nghĩ bụng chắc mình dốt thật.

5 Mẹo con nít giúp ông già như tôi dám mở miệng

May quá, ông anh bạn già rủ đi nhậu, xả xong bầu tâm sự. Ổng bảo: “Cậu ngại cái đếch gì? Phương pháp ngu ngốc nhất nhưng mình làm được mới đáng nể!” Về nhà tôi liều mạng áp dụng mấy chiêu này:

  • Tập đếm số với cái gương: Mỗi sáng tắm xong, đứng trước gương nhìn thẳng mặt mình mà nói to: “ONE. TWO. THREE“… cứ như tập gym cho mồm. Lúc đầu nghe giọng mình phát lạ tai ghê lắm, nhưng quen dần thấy cũng ổn.
  • Vứt hết sách vở xuống sông: Thật đấy! Cứ tìm mấy bài hát tiếng Anh nghe hoài rồi nhắm mắt nheo mắt hát theo kiểu bất cần, đừng sợ sai. Ai thèm nghe mình đâu mà sợ. “Lemon Tree”, “Take Me To Your Heart” hát tới hát lui, từ từ miệng tự động phát âm được vài từ.
  • Kiếm một ông thầy “xời đời” thôi: Tôi tìm được thầy Tây già chụp giẻ. Một tuần một buổi, chỉ gọi là uống cafe, ăn bánh mì rồi đủ thứ chuyện trời đất. Thầy chả sửa lỗi, chỉ cười toe toét: “OK! More coffee?”. Đỡ sợ hơn hẳn, dám nói bừa phứa.
  • Đóng phim như diễn viên tồi: Trưa nằm một mình, giả bộ đặt hàng đồ ăn trên điện thoại: “Hello? Pizza? Big one! Yes! Thank you! Bye!” Nói một mình như thằng điên, nhưng mà tự nhiên quen miệng.
  • Ra chỗ đông Tây làm “anh hùng cỏ”: Liều đời nhất là la cà ra Bùi Viện. Gặp ông Tây mặc áo phông logo Việt Nam, liều mạng chặn lại hỏi: “Your shirt… Sai Gon? Nice!” Ông ta cười lớn: “Oh yes! Ha Long Bay this morning!”. Thế là coi như phá được rào cản tâm lý rồi. Dù sau đó chẳng biết nói gì thêm.

Giờ thì sao?

Chứ sao! Giờ vẫn dốt như bò, vẫn nói ngọng líu ngọng lô, phát âm sai chút chút. Nhưng mà khác trước một trời một vực: không còn sợ mở miệng nữa rồi! Mỗi lần gặp người nước ngoài, cứ hít một hơi sâu, nhớ lại mấy chiêu vớ vẩn trên, là có thể bật ra vài câu hỏi đường hay khen “Nice weather!”. Cũng chưa giao tiếp giỏi giang gì đâu, nhưng quan trọng là thoát khỏi cái vỏ ốc sợ sệt ngày xưa rồi. Ai ngại giống tôi trước kia thì cứ thử làm bừa đi, đảm bảo không chết đâu!

xiao

Xin chào mọi người, mình là Xiao, đã có 10 năm kinh nghiệm trong lĩnh vực giảng dạy tiếng Anh cho trẻ em. Mình rất yêu thích việc khám phá những kiến thức mới và chia sẻ các tài nguyên học tập hữu ích, đặc biệt là các khóa học tiếng Anh. Mình hy vọng có thể cùng nhiều người học hỏi và tiến bộ mỗi ngày!

More Reading

Post navigation

Leave a Comment

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *