Hôm nay tôi muốn kể cho các bạn nghe hành trình lùng sục trường học tiếng Anh cho con lớp 3 của mình. Thực sự mà nói, chuyện này làm tôi đau đầu hơn cả việc cân đường khi pha cà phê sáng.

Mở Đầu Mệt Mỏi
Đầu tiên, tôi ngồi lên mạng tìm kiếm “lớp 3 học tiếng Anh tốt”. Cái này khổ lắm! Tin nào cũng quảng cáo hay ho, nói trường nào cũng kiểu “giáo viên bản xứ tận tâm”, “chương trình chuẩn quốc tế”. Đọc xong một loạt, tôi ngồi vuốt trán chỉ thấy… trời tối. Chẳng phân biệt được đâu thật đâu giả.
Đi Thực Tế Tay Chân
Tôi quyết định lục tung đống tờ rơi ở nhà ra rồi lôi con đi tới từng chỗ hỏi thẳng. Tôi làm theo mấy bước sau:
- Bước 1: Gọi điện đặt lịch hẹn học thử mấy nơi nghe tên thân quen.
- Bước 2: Mỗi nơi cho con học buổi thử xong, ngồi lại đè cô giáo/học phụ huynh cũ hỏi xoáy: “Chương trình cụ thể học gì?”, “Con bé nhà em có bị đuối giáo trình chỗ này không?”, “Học phí đóng rồi mà con chán thì có rút được không?”.
- Bước 3: Quan sát mặt con sau buổi học. Mặt tươi như hoa thì ghi tên, mặt dài thườn thượt như bún đúc thì xóa ngay.
- Bước 4: Ngồi nhà so sánh giá cả từng chỗ + lịch học có đụng giờ học văn hóa không. Cái này phải dùng đến cả tờ giấy A4 vẽ bảng để suy nghĩ.
Một số cảnh tượng chấn động não:
- Trường công to đùng: Ngồi nhìn mấy đứa nhỏ học như gà công nghiệp. Cô giáo liên tục bật loa “Repeat after me!” trong khi bọn trẻ ngáp ngắn ngáp dài. Học phí rẻ thật, mà nhìn con học kiểu đó tôi thấy có gì sai sai.
- Trung tâm nho nhỏ kiểu gia đình: Cô giáo thì thân thiện quá mức, nhưng nhìn vào giáo trình photo chữ mờ nhòe, tôi tự hỏi… học xong thì hiệu quả tới đâu?
- Trung tâm quốc tế xịn: Đẹp hoành tráng, bật đèn màu rực rỡ như vũ trường. Học phí làm tôi nuốt nước miếng cái ực! Tính ra mỗi tháng phải bỏ tiền bằng cả cái nồi cơm điện.
Giữa đám rừng thông tin, con bé nhà tôi có lần đi học thử về khóc rưng rức: “Mẹ ơi con không hiểu thầy nói gì hết!”. Lúc đó tim tôi đau nhói, giống như bị ai cầm chày đập vỡ tim.
Tìm Ra Lộ Trình
Sau gần tháng trời “đánh vật”, tôi tìm được một lớp nhỏ xíu gần nhà – không quảng cáo rầm rộ, không bảo “chuẩn quốc tế”. Tôi chọn nơi đó vì:

- Cô giáo dạy có tâm: Thấy cô kiên nhẫn ghê! Con không hiểu thì cô giảng lại chậm rãi, kèm hình minh họa ngộ nghĩnh bằng tay luôn.
- Tốc độ vừa sức: Không chạy đua ép học nhiều từ mới một lúc. Học từ nào là chắc từ đó.
- Con có động lực: Sau mỗi buổi, con được cô cho dán sticker sao lên sổ “thành tích”. Về nhà nó khoe mẹ không ngớt miệng!
Lúc đầu con vẫn chưa theo kịp hẳn đâu, tôi phải ngồi kèm nó thêm. Nhưng quan trọng là bây giờ con không sợ học tiếng Anh nữa. Thậm chí thấy cô là mừng rỡ giật tay tôi chạy vô lớp!
Cái Kết Không Hoàn Hảo
Tôi nhận ra: Không có cái gọi là “trường tốt nhất”. Chỉ có “trường phù hợp nhất” với con nhà mình mà thôi. Tốt cho bé hàng xóm chưa chắc tốt cho con mình. Phải tự mình lặn ngụp tìm hiểu, đem con đi trải nghiệm thì mới chọn ra được. Giống như nấu ăn vậy, phải nêm nếm thử mới biết mặn nhạt!
Quan trọng nhất là con đi học về cười toe toét, không kêu ca hay chán nản. Tiến bộ chậm cũng được miễn là con vui. Chứ ép học nhiều mà con bắt đầu trốn tránh thì coi như hỏng cả lộ trình. Trường tốt nhất, theo tôi, đơn giản là nơi con bé nhà mình… dính lấy mỗi sáng thứ Bảy!
Leave a Comment