Hôm nay ngồi nhìn lại tập vở học tiếng Anh đầy bụi trên giá sách, tự dưng thấy chán phát ngấy. Người lớn tụi mình học ngoại ngữ khổ thiệt đấy! Kiểu như sáng đi làm đầu tắt mặt tối, tối về còn nhồi chữ vô đầu – não nó đình công luôn cho coi.

Đổ sông đổ biển mấy đợt
Trước giờ bản thân đánh vật với tiếng Anh kiểu gì? Nghe nè:
- Đăng ký trung tâm lò luyện: Hôm đầu hăm hở đi học, hôm thứ hai bị sếp bắt tăng ca, hôm thứ ba ngại đậu xe… thế là chán, nghỉ!
- Tải app học: Tin tưởng lắm, quyết tâm dành 15 phút mỗi tối. Được 3 ngày thì có tối mệt quá ngủ quên, tối thứ tư đứa bạn rủ nhậu… thế là app thành đồ trang trí điện thoại!
Rồi còn kiểu mua sách tự học online các thứ. Cuối cùng sách mới cứng còn nguyên tem, khóa học online thì chỉ mới xem video đầu tiên. Đỉnh điểm là có tuần đi công tác xa về, mở điện thoại lên nhận thông báo: “Gói học vip của bạn đã hết hạn”. Cười ra nước mắt!
Thôi thì tự cứu mình đi
Không chịu thua, tôi lôi giấy bút ra liệt kê mấy cách người ta mách, rồi tự thử nghiệm luôn. Kết quả ra sao? Kể cho mà nghe:
1. Đặt mục tiêu nhỏ tí ti, dễ ẹc hà:
Kiểu như “Mỗi ngày học 5 từ mới”. Nghe dễ ha? Nhưng thực tế làm thì: Thứ hai học được 5 từ, ghi chép tử tế. Thứ ba quên mất 2 từ, đành học bù thêm 2 từ nữa. Thứ tư chỉ nhớ có 3 từ… chợt nhận ra não mình như cái rổ thủng! Lập tức sửa lại: “Mỗi ngày ôn lại 2 từ cũ + học thật chắc 1 từ mới”. Vậy là vừa sức hơn, không bị ngợp.

2. Tắm ngôn ngữ kiểu lười:
Không phải kiểu ngồi nghiêm túc nghe TED Talk đâu. Là kiểu nấu cơm thì bật Youtube video hướng dẫn nấu ăn tiếng Anh, để đó nghe lỏm bỏm. Đi rửa chén thì bật podcast tiếng Anh nghe chơi, không cần hiểu hết. Ngày đầu, thấy tiếng Anh nó cứ vo ve như ong trong đầu. Ngày thứ ba thấy quen tai, lâu lâu bắt được vài chữ như “delicious”, “easy”. Thậm chí rửa chén xong quên tắt podcast, lúc nằm ngủ nó vẫn chạy… haha!
3. Vùi đầu vô thứ mình khoái:
Đừng đâm đầu vô sách giáo khoa chán ngắt. Mình thích xem phim siêu anh hùng? Thế là lên mạng tìm clip hậu trường Marvel, diễn viên trả lời phỏng vấn. Có khi xem cả phụ đề tiếng Anh lẫn Việt. Lúc đầu nhìn phụ đề loạn xị ngậu, nhức đầu lắm! Nhưng mà vì đam mê nên cố. Dần dần thấy học được mấy câu bông đùa của Robert Downey Jr., nghe mấy từ lóng trong phim cũng thấy dzui dzui. Học mà không thấy áp lực!
4. Kiếm “đồng minh” cho đỡ tủi:

Rủ thằng bạn đồng nghiệp (cũng đang vật lộn tiếng Anh) học chung. Lập cái group chat nhỏ. Lập luật: Mỗi người mỗi ngày phải ghi âm đọc một câu tiếng Anh gì đó. Có hôm thằng bạn nó gửi cái giọng ngọng líu ngọng lô: “Hello, I am banana”. Cười lăn cười bò! Nhưng mà cười xong cũng thấy có động lực lắm, vì biết có đứa cũng dở chẳng kém gì mình. Có đồng đội, chán cũng khó bỏ cuộc hơn.
Vậy đó, mắc mệt nhưng cứ lết tới
Áp dụng 4 cách này được gần 3 tháng, thành tích gì lớn lao thì chưa thấy đâu. Vẫn sai be bét ngữ pháp, phát âm thì kiểu “tiếng Anh lai Thanh Hóa”. Nhưng cái quan trọng là giờ thấy tiếng Anh nó đỡ chán hơn trước. Thích thì học nhiều chút, bận thì học ít chút. Chứ không như ngày xưa, hễ nghĩ tới học là nặng như đeo đá.
Có khi đang rửa bát nghe podcast, bỗng dưng hiểu một câu đơn giản như “See you tomorrow” – cái cảm giác sướng rần cả người, muốn lao ra khoe với vợ con liền! Mấy cái sung sướng nhỏ nhoi kiểu vậy nó giúp mình cố thêm vài bước nữa. Thôi thì lết tới đâu hay tới đó vậy!
Leave a Comment