Tôi nhớ hồi mới muốn học lại tiếng Anh, ngồi search Google mà hoa cả mắt. “Học tiếng Anh online tốt nhất” ra cả đống kết quả, trang nào cũng quảng cáo như thiên đường. Xong, tôi lao vào thử như gà mắc tóc luôn ấy.

Cái giá phải trả
Đăng ký mấy trang miễn phí trước. Vừa vào đã bắt nhập email rồi số điện thoại. Chưa học được chữ nào mà tin nhắn rác, cuộc gọi chào hàng dồn dập như suối. Lần thứ ba bị gọi lúc 9h tối, tôi điên tiết lên được.
Qua mấy trang trả phí thì càng kinh. Đứa bạn rủ mua khóa 5 triệu “học là lên trình độ C1 liền”. Tin người đập tiền vào, 3 tháng sau vẫn ngắc ngoải đoạn văn ngắn. Gửi email hỏi giáo viên phản hồi như bán tín bán nghi. Chán, bỏ luôn.
Mò kim đáy biển
Tự hứa không vội nữa, ngồi đặt tiêu chuẩn trước:
- Phải có bài kiểm tra đầu vào miễn phí – Chứ kệch cỡm vào học chung lớp như cũ thì tiền đốt ra tro
- Giáo viên bản xứ phải dạy chính – Không phải gia sư châu Á xưng “John Smith” mà giọng cứ ngờ ngờ
- Công khai bằng cấp sư phạm rõ ràng – Trang nào nói “đội ngũ giáo viên chất lượng” chung chung là ngờ vực ngay
Lên diễn đàn hỏi kinh nghiệm thật. Gặp bác share chịu khó đọc review Google kỹ lưỡng. Chú ý mấy comment khách hàng cũ chê giáo viên thay liên tục hay phản ánh nội dung học sao chép. Nghe cũng không đáng tin, cần thử.
Công thức tự cứu mình
Cuối cùng vỡ ra quy trình 4 bước khô khan mà hiệu quả:

- Bước 1: Đòi học thử ít nhất 2 buổi miễn phí – Không cho là đi thẳng
- Bước 2: Kiểm tra đầu vào xong đòi giáo viên dạy thử – Không gặp mặt nói chuyện được coi như bỏ
- Bước 3: So giá cả từng gói – Đắt quá mà bài tập chỉ là điền vào chỗ trống thì chửi thề
- Bước 4: Kiểm tra chính sách hoàn tiền – Phải rõ ràng trắng đen, không chấp nhận lí do “số buổi đã học” mơ hồ
Giờ tôi chỉ học đúng 1 trang sau 3 lần dùng thử. Tự dưng thấy thời gian tiền bạc hồi trước đổ sông đổ bể vì cả tin. Mua một phút hớ, khóc một đời mà. Tôi chợt nhận ra: giữa trời đất bao la này, cái gì dễ kiếm cũng chẳng bao giờ tốt thật.
Leave a Comment