Sáng nay tôi ngồi cà phê, nhìn thằng cu nhóc 2 tuổi nhà mình đập đồ chơi linh tinh. Chợt nghĩ, thằng bé cũng đến tuổi học ngoại ngữ rồi nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Thế là quất luôn cái điện thoại lên google gõ “lớp tiếng anh cho bé 2 tuổi”.
Bắt đầu bằng một mớ hỗn độn
Trời ơi, đủ trung tâm hiện ra như nấm sau mưa. Trung tâm nào cũng quảng cáo “giáo viên bản xứ”, “phương pháp chuẩn quốc tế”, “con bạn sẽ nói tiếng Anh như gió sau 3 tháng”. Tôi bấm vào xem từng cái, đầu óc quay cuồng. Giá cả thì chát chúa, có trung tâm tính cả trăm triệu cho khóa học. Thề luôn, tính sập tiệm luôn chỗ gửi tiền.
Quyết định đi xem tận mắt
Không tin mấy cái trên mạng nữa, tôi chọn ra 5 trung tâm gần nhà nhất, đặt hẹn đi coi lớp học thử. Tôi nghĩ đơn giản: cho con học thì phải nhìn tận mắt chứ. Ai ngờ…
Lần đầu vào trung tâm A: Chỗ nào cũng đẹp long lanh, toàn đồ chơi đắt tiền. Nhưng cô giáo bản xứ dạy 1 lớp 10 đứa nhóc, thằng bé con tôi ngơ ngác giữa đám đông, chả hiểu gì. Ra về thấy tiền cọc ngàn đô vẫn chưa cầm lên nổi.
Lần hai sang trung tâm B: Phòng học bé tí, giáo viên Việt Nam nhưng phát âm nghe… buồn cười. Mà bài hát tiếng Anh bật loạn xạ, bọn trẻ cứ nhảy như điên chứ không học được chữ nào. Tôi lắc đầu lè lưỡi.
Rút ra 5 tiêu chí “xương máu”
Lang thang gần hết tuần, tốn mấy chục ly cà phê hẹn gặp tư vấn viên, tôi tự đúc kết cho mình mấy điểm QUAN TRỌNG phải có để chọn lớp cho con:
- Số lượng đứa trong lớp: Quá 5 đứa là tôi gạch tên ngay. Con nít 2 tuổi đứa nào cũng cần để ý riêng.
- Giáo viên có “tâm” không: Không cần bản xứ cho oai, nhưng phải có kinh nghiệm dạy trẻ con tầm tuổi này. Tôi nhìn cách cô chơi với con là biết liền.
- Học mà chơi, đừng gượng ép: Lớp nào cứ bắt con ngồi yên, học chữ này nọ là tôi quay xe. Phải thấy đồ chơi, bài hát, hoạt động vận động. Chơi vẫn hơn “học” ở tuổi này.
- Bố mẹ được ngồi cạnh không: Con tôi còn nhỏ, nhất định phải có chỗ cho bố/mẹ ngồi cạnh an ủi lúc nó khóc nhè hoặc chưa quen.
- Học xong có cái gì “tường minh” không: Không đòi con biết đọc viết, nhưng buổi học xong, giáo viên nói cho tôi nghe hôm nay con chơi trò gì, tiếp xúc từ gì mới… chứ đừng nói chung chung “con học rất ngoan”.
Cực kỳ thất vọng
Cầm 5 tiêu chí này ra đo, tôi gạch bỏ 4 trung tâm đã xem. Trung tâm cuối cùng nghe điện thoại tư vấn rất hay, nhưng đến gặp mới biết giáo viên “bản xứ” lại là người… Philippines với chất giọng khá khó nghe cho bé 2 tuổi. Chán không buồn nói.
Tôi thấy thật sự sốc. Tiêu chí đơn giản thế mà không trung tâm nào đạt đủ. Chủ yếu tập trung trang trí đẹp mắt, quảng cáo khóa học dài dòng rồi đẩy giá cao chót vót.
Và quyết định… ở nhà chơi với con
Xong cuộc hành trình, tôi rút ví không mất đồng nào tiền học phí. Thay vào đó, tôi lên youtube tìm bài hát tiếng Anh đơn giản, ra nhà sách mua vài quyển truyện tranh song ngữ hình con vật to đùng. Sáng nào cũng bật nhạc cho con nghe khi chơi, tối đọc truyện chỉ vào hình dạy con gọi “dog”, “cat”… bằng giọng tiếng Anh bồi của tôi. Thằng bé cười khúc khích, vỗ tay theo nhạc, thế là quá đủ. Có lẽ tôi sẽ cho con đi học khi nó lớn hơn chút nữa. Còn giờ, tiết kiệm cả trăm triệu rồi tự dạy ở nhà vẫn vui!
Leave a Comment