Hồi năm ngoái tui bay ra nước ngoài công tác, đến check-in khách sạn mà nói câu “I want key room” còn nhân viên họ nhìn tui chằm chằm như gặp người ngoài hành tinh. Mặt tui nóng bừng luôn, về phòng tự nhủ phải thay đổi gấp. Sau đây là cách tui tự luyện:

Bắt đầu bằng kiếm công cụ miễn phí
Lục tung YouTube tìm kênh dạy giao tiếp thực tế, chọn 2 kênh có người bản xứ nói chuyện tự nhiên. Mỗi sáng vừa ngồi bô vừa bật clip lên nghe đúng 20 phút. Làm cái này được 1 tuần thì nhận ra có mỗi nghe mà không nói thì như xem porn mãi chẳng lên đỉnh.
Sáng tạo cách tập nói
Tui lôi con gấu bông của con gái ra làm vật thí nghiệm:
- Sáng đứng trước gương hét lớn “GUD MORNING TEDDY BEAR!”
- Tối chủ động kể chuyện đi chợ cho nó nghe: “Today I… buy fish… very expensive!”
- Mở game PUBG chơi server quốc tế, bật mic nói tục tiếng Anh với đồng đội
Được cái mấy thằng Tây nó tưởng tui hài, cười khoái chí nên đỡ ngại.
Vấp phải rào cản bất ngờ
Hôm tự tin ra phố Tây Ba Lò đón Tây:

“HELLO! YOU… HAPPY? ME… SUNNY!” – Chưa nói xong ổng đã tròn mắt hỏi lại “Are you offering me drugs?” Thì ra tui nhầm “sunny” thành “ganja”. Cả buổi tối ôm đầu tự vấn tại sao không học từ vựng đàng hoàng.
Bí quyết đúc kết từ lỗi lầm
Cuối cùng rút ra 3 điều mấu chốt:
- Phải học cụm từ chứ không học từ đơn: Không phải “key room” mà là “check-in please“
- Nguyên tắc 80/20: Tập trung 20% câu hỏi thông dụng (What is this? Can you help? How much?) chiếm 80% cuộc trò chuyện
- Phát âm sai thì chết: Cứ bắt chước môi miệng người bản xứ trên YouTube y như trẻ tập nói
Thằng bạn tui bảo tiếng Anh giao tiếp không phải môn học tử tế, là kỹ năng sinh tồn. Không cần giỏi ngữ pháp nhưng phải nói kiểu “Tây không hiểu là tại nó ngu” – quan trọng ở thái độ tự tin quyết liệt.
Giờ mỗi lần ra sân bay hải quan hỏi “Purpose of visit?”, tui nhếch mép trả lời cái rụp: “Business AND pleasure, sir!” Thấy bả nhân viên gật gù là biết đường dạo phố Tây sắp tới thành công rồi.
Leave a Comment