Hôm nay tôi quyết định chia sẻ chuyện xây lộ trình tiếng Anh cho con mới vào lớp 1. Tôi nghĩ đơn giản lắm, chỉ cần mua sách nước ngoài đắt tiền là xong. Đùng một cái, con khóc ròng vì không hiểu gì cả.
Bước thử nghiệm đầu tiên sai bét
Tôi vớ ngay cuốn sách màu mè quảng cáo “học nhanh nhớ lâu”. Mở bài đầu tiên ra dạy con học từ “apple”. Đứa con mặt đờ đẫn hỏi tôi: “Ba ơi quả táo trong sách nó màu xanh lè, con toàn ăn táo đỏ thôi”. Thế là tôi biết ngay mình chọn nhầm tài liệu không phù hợp.
Lần mò từng lớp học
Tôi bắt đầu chậm lại, chia từng lớp học:
- Lớp 1: Tôi bỏ hết sách vở, lấy giấy A0 to tướng vẽ đồ vật trong nhà. Cầm cái chén chỉ “bowl”, nắm tay con sờ vào ghế bảo “chair”. Thế mà nó nhớ lâu hơn sách!
- Lớp 2: Tôi mua mấy con thú nhồi bông cũ. Tối nào cũng đóng vai teddy bear nói tiếng Anh ngọng líu: “Hello! I… want… sleep!”. Con cười ngặt nghẽo rồi tự nhiên bắt chước nói theo.
- Lớp 3: Bước này tôi sắp gục. Ngữ pháp loằng ngoằng quá. Đang định bỏ cuộc thì nghĩ ra trò chơi xếp hình. Viết chủ ngữ lên mảnh ghép màu xanh, vị ngữ mảnh đỏ, gọi nó là “trò chơi thợ xây”. Đứa nhỏ hì hục ghép được câu “The cat sleeps” mà như trúng số.
Cái sai nhức nhối
Có thời gian tôi mắc bệnh thành tích. Thấy con hàng xóm đọc vanh vách “environmental pollution”, tôi ép con học từ khó. Kết quả là thằng bé la hét: “Con ghét tiếng Anh!”. Tôi phải vứt ngay giáo án, quay lại học qua bài hát con mèo mà nó thích. Mới hiểu cái gọi là “từ dễ đến khó” phải đi từ thứ nó quan tâm.
Hiệu quả bất ngờ
Sau 3 năm vừa làm vừa sửa, giờ đứa lớn lớp 4 của tôi tự tin chấp cả bài hội thoại đơn giản. Đêm qua nó lẽo đẽo khoe: “Dad! Today I helped a tourist find hotel!”. Tôi giả vờ không sướng nhưng thực ra tí nữa rơi nước mắt. Bài học lớn nhất với tôi là kế hoạch học phải giống như ăn cơm vậy. Trẻ lớp 1 thì ăn cháo loãng, lớp 3 mới cho cơm hột.
Leave a Comment