Hôm nay mình quyết định thử nghiệm đúng cái tiêu đề trên luôn. Ban đầu mình nghĩ học tiếng Anh giao tiếp thì cứ lớp đông cho vui, ai ngờ sai lầm to.

Quyết định thay đổi
Lúc đầu học ở cái trung tâm cũ, lớp 30 đứa. Mỗi buổi thầy giáo hỏi “Any questions?” là chỉ có 4-5 đứa giỏi nhất giơ tay. Tụi còn lại ngồi im re, mình cũng vậy. Mà không nói thì sao giao tiếp được?
Mình xách balo đi khảo sát:
- Đăng ký học thử 5 trung tâm khác nhau
- Ngồi đếm xì xầm số ghế trong phòng
- Giả vờ dốt đặc để xem giáo viên có quan tâm không
Cái giá của lớp ít người
Vào lớp 15 người ở TT A, thấy khá hơn chút. Nhưng khi thử lớp 8 người ở TT B thì ồ giật mình. Giáo viên bắt từng đứa nói chuyện trực tiếp kiểu:
“Cậu kia, repeat after me!”
“Bạn này, đặt câu hỏi ngay đi!”

Mình ngượng chín mặt nhưng buộc phải mở miệng.
Con số vàng là 6
Thử hẳn lớp 6 người ở TT C. Bữa đầu tiên như đấm vào mặt:
– Giáo viên phát hiện ngay mình phát âm sai chữ “three”
– Bị yêu cầu nói đi nói lại 10 lần

– Không thể trốn sau lưng bạn được nữa
Mà đúng là chỉ sau 2 tuần, tự nhiên nói lưu loát hẳn.
Tại sao 6 là đẹp:
- Đủ để chơi trò nhóm đối kháng
- Thời gian nói chia đều cho từng đứa
- Giáo viên nhớ mặt nhớ tên, biết điểm yếu của từng đứa
Kết quả bất ngờ
Sau 3 tháng học lớp siêu nhỏ, lần đầu tiên nói chuyện với tây balo mà không đứng hình. Tụi nó còn khen “Hey your English is good!”. Mắc cỡ muốn chết nhưng sướng rơn.

Lớp đông nghe bùi tai vì học phí rẻ, nhưng thực tế cái giá phải trả là thời gian. Lớp nhỏ tuy đắt hơn nhưng cái miệng nó mở ra được thì mới có giá trị.
Giờ mình đi chia sẻ kinh nghiệm là cứ chém gió thế này: “Chọn cái nào để bạn không được phép im lặng. Đứa nào lười nói như tôi trước đây thì cần bị bắt buộc phải nói!”.
Leave a Comment