Thật lòng mà nói, hồi mới đầu tập nói chuyện với Tây, mình cứ như gà mắc tóc vậy á. Nhớ lại lần đầu chat với ông Tây ở công viên, tim đập thình thịch, mồ hôi tay ướt đẫm. Câu được câu mất, đến tên tuổi còn kêu “I… Me… Name… you?” nghe mà muốn độn thổ.

Về Nhà Tự Vấn Bản Thân
Lủi vô góc nhà ngồi phân tích. Rõ ràng vướng 3 cái khoản: phát âm lởm khởm, vốn từ như chuồng gà hết thức ăn, với lại nghe Tây nói cứ như tiếng gió rít qua kẽ răng. Biết bệnh rồi thì phải trị thôi, mình lao vô nghiên cứu đủ kiểu.
3 Chiêu Thực Chiến Đây Nè
- Chiêu 1: Nhái Như Vẹt: Sáng nào cũng dậy sớm 15 phút, bật clip TED lên. Người ta nói 1 câu, mình nhái y chang cả ngữ điệu lẫn cái mặt họ đang nhăn nhó. Lúc đầu ngượng chảy nước, sau quen dần. Phát hiện ra cái hay: bắt chước khiến mồm quen cử động, tới lúc nói thiệt tự nhiên hẳn.
- Chiêu 2: Tìm Dũng Sĩ Diều (Không Người Thật Đắt Tiền): Mình xài mấy app nói chuyện giáo viên Philippines. Giá ngang ly trà sữa, kéo vô 1 anh tên Paul. Tuần 3 buổi, 30 phút/buổi, chủ yếu nói nhảm đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Quan trọng nhất là ông ấy sửa lỗi liên tục kiểu: “Không phải ‘I very like’, mà phải ‘I really like’” – nhớ dai hơn học thuộc lòng.
- Chiêu 3: Đâm Vô Đám Đông: Phát hiện cái group Toastmasters gần nhà. Lần đầu tới run cầm cập, đứng lên nói 1 phút giới thiệu mà tay đổ mồ hôi, giọng như bị ai bóp cổ. Nhưng cái hay là ai cũng gật gù khích lệ. Được nghe người khác nói nhiều kiểu accent (Anh, Úc, Mỹ), dần dần tai mình tinh lên trông thấy.
Kết Quả Không Phụ Người Siêng
Sau 4 tháng lận đận, tự dưng một ngày đẹp trời họp với đối tác Sing. Nói xong câu “Perhaps we need to reassess the timeline” không cần nghĩ, không vấp, xong ông Tây còn tươi cười đáp lại. Lúc đó mới thấy trời xanh mây trắng, công sức bỏ ra không uổng chút nào. Giờ gặp Tây đường phố, mình còn dám bắt chuyện trước hỏi đường cho vui nè!
Leave a Comment