Ê cuối tuần rồi thấy mấy bạn trẻ khoe đăng ký lớp tiếng Anh mà mình nổi máu nghề. Cũng đang loay hoay tìm chỗ cải thiện giao tiếp nè. Ngồi bật google gõ đại “trung tâm anh ngữ giao tiếp sài gòn” cái à… chết ngộp luôn chớ đùa. Chữ nghĩa nổ tung trời, quảng cáo đủ kiểu, xem mà hoa cả mắt.

Lội bể thông tin tìm đóng học phí
Mở 10 tab một lúc coi từ VUS đến ILA, Wall Street English với cả British Council. Đọc feedback trên diễn đàn sinh viên thì ôi trời… có người khen tâng trời, có người chửi như tát nước. Lấy giấy bút ra ghi đại:
– VUS, ILA: ồn ào quá trời, lớp đông nghẹt người
– Mấy chỗ nhỏ: dạy kiểu gia sư nhưng phòng ốc dột nát
– Mấy trung tâm “bản xứ”: giá trên trời, học phí mỗi khóa bằng lương tháng của mình.
Cầm điện thoại tính nhẩm học phí. Đi làm văn phòng lương 8-10 củ/tháng đóng một khóa 7 củ mấy… chua lắm bạn ơi. Xong còn tắc đường Sài Gòn nữa, tính cả tiền xăng xe với thời gian đi lại thì còn khủng hơn.

Cuốc bộ đi thực tế coi sao
Thứ bảy móc cái xe ra phóng một vòng Q1, Q3. Coi mấy địa chỉ trên mạng mà thấy… lạc trôi. Đến nơi thì không thấy tấm bảng nào, hỏi bảo vệ thì ổng lắc đầu “dọn đi lâu rồi anh”. Mấy cái biển hiệu online với đời thực nó cách nhau cả cây số. Lỡ hẹn chỗ British Council Nguyễn Du, tới nơi mới nhận tin nhắn “hôm nay nghỉ do bảo trì hệ thống”. Uất ức vcđ!
Ngồi ghiền cà phê vỉa hè quan sát mấy học viên ra về. Nghe đứa than “cô nói tiếng Anh kiểu như robot, chán chết” , đứa khác cười “hôm nay tây ba lô tới lớp dạy thay, vui như tết”. Chắc muốn chất lượng thì phải coi thực tế mới biết đường.
Vớ đại một chỗ để thử
Thứ hai chạy qua Q10 vì thấy quảng cáo “3 buổi học thử free”. Nhìn bên ngoài thì chả có gì nổi bật, giáo viên người Việt dạy chứ không có tây. Đóng góp 150k tiền tài liệu rồi ngồi học đại. Trời ơi phát hiện ra chân lý:
– Giáo trình: photo đen trắng nhòe nhoẹt
– Học viên: toàn sinh viên, mình già nhất lớp

– Cách dạy: đọc theo cô giáo rồi tự nói với nhau, sai ngữ pháp đầy mà chẳng ai sửa.
Cơ duyên tới từ lần bực bội
Đang tính bỏ cuộc thì đi uống bia với thằng bạn. Nó giới thiệu chỗ nhỏ xíu dưới Q7. Sợ nhất Q7 đường sá xa xôi nhưng đành thử đặt hẹn. Tới nơi chưa kịp hỏi thử lớp, chủ trung tâm (ông Tây già) dắt vô ngồi uống trà miễn phí. Ông kể chuyện ở SG 15 năm, bảo “tụi bây đừng học kiểu chạy bằng cấp, học để mở miệng nói đã”. Nghe cái thấy… đã tai.
Phòng học có mỗi cái quạt treo lụp xụp, nhưng quan trọng là:
– Tối đa 6 người, được nói sái cổ
– Giáo viên: 3 ông tây tóc bạc (không phải tây ba lô trẻ)

– Học phí: 1.2tr/tháng, học thoải mái không giới hạn buổi.
Lúc test trình độ bằng cách gọi mấy đứa nhỏ trong xóm vào nói chuyện. Lần đầu tiên mình thấy học xong là áp dụng liền, không phải đợi đến khi đi phỏng vấn.
Giờ này đỡ ngượng mồm rồi
Sau 2 tháng xách xe qua Q7 3-4 buổi/tuần. Giờ gặp mấy cha Tây trong công viên còn tán dóc được vài câu chứ không đứng hình như trước. Cứ chiều thứ 7 là lại nhao nhao “mai có ai tới lớp không? Đi uống bia với thầy Mark nè”.
Quan trọng nhất là mấy ông Tây già đó dạy đúng cái mình cần: không ngữ pháp cao siêu, không từ vựng khủng, chỉ tập nói câu gãy gọn. Lần đầu tiên chửi thằng Tây bạn nhậu bằng tiếng Anh mà nó cười rần rần, cái cảm giác đó đã dã man!
Leave a Comment