Tôi đã nghĩ cả năm nhưng chẳng động đến tiếng Anh được chữ nào, dứt khoát quất thử chiến dịch 7 ngày như kiểu “sống chết mặc bay”. Mọi thứ diễn ra y chang thế này:

Ngày 1: Đập tan sự lười
Lôi cái điện thoại cũ ra factory reset sạch sẽ. Cài duy nhất ba thứ: app học từ vựng, app nói chuyện với người nước ngoài, app ghi âm. Mở YouTube coi mấy video dạy phát âm, vừa nghe vừa há hốc mồm nhại theo như khỉ. Tôi nhìn gương phát cười vì mặt mình chuẩn bị múa môi loạn xạ.
Ngày 2: Vật lộn với quá khứ
Đùng đùng ôn lại mấy bài học cũ trong sách giáo khoa cấp 3. Đọc được nửa trang thì cay cú: “Hồi đó học kiểu gì mà giờ vẫn ú ớ?”. Lôi hết đống phim Marvel ra, bật phụ đề song ngữ vừa xem vừa chép đại từ mới vào sổ tay. Tẩy xóa loạn cào cào vì viết sai chính tả như gà bới.
Ngày 3: Đối diện nỗi sợ

Hít hà mấy hơi rồi bật app nói chuyện với Tây. Khi thấy màn hình hiện “đang kết nối”, tay run bần bật. Gặp ông tóc vàng nào đó từ Florida. Tôi ấp úng: “Hello… I… eating rice now… you?”. Ông ta cười xoà rồi dạy tôi nói câu “What’s your favorite street food?”. Học xong cứ lẩm bẩm suốt buổi tối.
Ngày 4: Ngập trong bế tắc
Mở app học từ vựng thấy báo 30 từ mới. Nuốt nước bọt cố nhồi sọ. Đến từ thứ 15 thì đầu óc quay cuồng: “Fascinating” với “Consequently” cứ lộn tùng phèo. Tức quá ném điện thoại lên giường, lấy gương ra tự nói một mình: “Today… I very angry!”. Xong lại tự cười sặc vì ngớ ngẩn.
Ngày 5: Lượn lờ như kẻ mộng du
Thấy ai nói tiếng Anh là dí tai vào nghe trộm. Đang ngồi quán cà phê nghe hai đứa du học sinh bàn về Netflix, liền giả vờ lấy điện thoại ghi âm. Chợt nhận ra mình nghe được mấy từ quen thuộc. Về nhà bật rap Eminem thử thách, nghe 10 giây thì tắt vội vì… choáng váng.

Ngày 6: Nước đến chân mới nhảy
Lôi hết sổ tay ra ôn tập. Từ vựng viết lung tung khắp nơi: trên vỏ hộp sữa, dưới đáy ly, cả trên tờ lịch cũ. Kiếm thằng bạn giỏi Anh nhờ nó chửi thẳng mặt để sửa lỗi. Nó chỉ câu “How long you learn English?” mà tôi nói tới lần thứ 7 vẫn sai: “I learning English seven days!” -> “HOW LONG!!”.
Ngày 7: Gãy rồi lại lành
Sáng dậy tặc lưỡi: “Kệ xác, cứ thế mà phang!”. Gặp lại ông Florida nãy giờ, cố gắng tả về quán phở gần nhà. Dùng đủ cử chỉ tay chân, nào là “rice noodles” rồi “hot soup”, lại còn nhảy dựng khi giải thích từ “fiery”. Ông ta bỗng reo: “Pho! I love pho!”. Trời ơi, nước mắt suýt trào ra vì cảm động.
- Kết cục 7 ngày?
Lượm được khoảng 200 từ mới mà vẫn quên 50 từ

Nghe video youtube giảm được 30% trạng thái “hả?”
Nói câu dài vẫn bị ngắc ngứ như máy sắp hết pin
Quan trọng nhất: không sợ bật app chém gió với Tây nữa. Thấy mấy đứa nhỏ học tiếng Anh bắt chuyện liền, nó hỏi “What is your name?” tôi đáp cứng đờ: “English… hard!”. Tụi nó cười rúc rích nhưng mặt mũi sáng rỡ lắm!
Leave a Comment