Sáng nay vừa ngồi uống cà phê, lại nghĩ về cái thời đầu lọ mọ học tiếng Anh mà phát hoảng. Gốc gác tiếng Anh của tôi ngày đó đúng là zero tròn trĩnh, xin lỗi chứ cầm bút viết cái tên còn ngập ngừng, nghe một câu đơn giản kiểu “how are you?” mà đầu óc trống rỗng như tờ giấy trắng. Đang đi làm mà không giao tiếp được, sếp bảo check email với Tây cũng toàn nhờ Google Dịch, ngượng chín cả người. Xác định là phải học lại từ đầu, nhưng nghe nói online có cứu vãn được tình thế không thì nghi ngờ lắm.

Bắt đầu thử nghiệm vật vã
Mua ngay một cái tai nghe, vào Youtube tìm video “tiếng Anh cho người mới bắt đầu”. Mới bật lên nghe 5 phút đã muốn bật khóc. Tai nghe như bị nhét bông, tiếng họ nói cứ lộn xộn như tiếng gió thổi qua khe cửa ý. Chả hiểu gì, chả bắt được từ nào. Mở phim hoạt hình đơn giản cho trẻ con coi, tranh thủ bật phụ đề, vừa nghe vừa đọc. Nhức cả đầu mà hiểu được lõm bõm, cả buổi tối xem 20 phút phim thôi đã thấy kiệt sức.
Đâm đầu vào luyện mỗi ngày
Vạch ra kế hoạch khắc nghiệt, quyết tâm bám máy tính:
- 7h sáng mỗi ngày: Ngồi bàn, đeo tai nghe vào, lên Youtube tìm video ngắn khoảng 3-5 phút. Nghe đi nghe lại y chang một video, đến khi tai quen với âm thanh đấy, bắt chước họ nói theo bằng được, dù chỉ vài từ.
- Trưa ăn cơm: Bật phim hoạt hình hay kênh dạy nói chậm cho trẻ em, nhìn hình để đoán. Mệt thì giảm tốc độ video xuống 0.75x cho đỡ choáng.
- Tối trước khi ngủ: Mở lại video sáng đã nghe, cố không nhìn màn hình, thử đoán xem họ đang nói gì. Cầm điện thoại tự thu âm mình nói theo, nghe lại giọng mình mà tự cười bò vì phát âm ngớ ngẩn.
Mấy ngày đầu như cực hình, nghe tai ù đi, chữ nghĩa loạn cả lên, toàn phải bật phụ đề dày đặc. Bật đi bật lại một đoạn 1 phút cả chục lần mà vẫn như vịt nghe sấm. Mỗi lần phát âm theo máy thu âm ghi lại, nghe lại giọng mình chán muốn chết.
Dần dà cũng thấy sự tiến bộ nhỏ
Cố bám trụ được hơn một tháng ròng, mồ hôi nước mắt đổ xuống thì tự nhiên có cái “à” lóe lên trong đầu:
- Mấy câu chào hỏi căn bản kiểu “Hello”, “Thank you”, “Goodbye” bắt đầu thành phản xạ, nghe là hiểu ngay, không cần nghĩ.
- Nghe video quen rồi, tự nhiên thấy họ nói không nhanh như trước nữa. Vẫn nhiều chỗ nghe loáng thoáng, nhưng thỉnh thoảng bắt được cả câu dài hơn.
- Mở phim hoạt hình coi, đôi lúc tắt phụ đề đi thử sức, cũng đoán được vài tình huống đơn giản nhờ ngữ cảnh và cử chỉ nhân vật. Sung sướng muốn nhảy lên!
Sau 3 tháng cực khổ: Đã dám thử sức với mấy kênh đối thoại đơn giản cho người học. Vẫn nghe không trọn vẹn, nhưng hiểu được ý chính họ đang trao đổi về cái gì. Mấy chủ đề quen thuộc như ăn uống, thời tiết, hỏi đường… tự tin hơn hẳn. Quan trọng nhất là không còn sợ hãi tiếng Anh nữa, thấy nó như người bạn dễ gần, chứ không phải quái vật đáng sợ như ngày đầu.

Kết luận lại cho anh em nào hỏi “mất gốc có nên luyện nghe nói online không” thì câu trả lời của tôi là CÓ, nhưng phải hiểu rõ:
- Online không phải phép màu: Nó hỗ trợ cực tốt, tiện lợi, chi phí thấp, chủ động thời gian. Nhưng quan trọng vẫn là ở cái đầu và sự kiên trì của mình. Phải bỏ công sức, phải luyện tập mỗi ngày như tập thể dục vậy.
- Nghe trước, nói sau: Đừng hấp tấp. Tai quen rồi, miệng mới dễ bắt chước theo được. Mấy ngày đầu chưa nói được thì cứ tập trung vào nghe cho thật nhiều vào.
- Không sợ sai, không sợ xấu hổ: Thu âm giọng mình lúc đầu sẽ rất nản, nhưng không sao cả. Cứ sai đi, sửa dần. Ai học cũng đều phải trải qua giai đoạn tập tễnh này.
Cứ nhìn tôi là một bằng chứng sống đó. Từ số 0 thực sự, giờ không dám khoe giỏi nhưng cơ bản nghe hiểu, giao tiếp vỗ béo được rồi. Cứ kiên nhẫn như tôi làm hồi đó, đảm bảo sẽ có kết quả, chỉ là sớm hay muộn thôi!
Leave a Comment