Lần đầu dạy tiếng Anh cho mẹ già, tôi tưởng dễ ẹc
Chuyện là đầu năm ngoái, chị gái tôi cầu cứu. Mẹ tụi tôi 65 tuổi rồi, muốn học tiếng Anh để đi chơi với đám cháu bên Mỹ, nhưng cứ học được 2 bữa lại bỏ. Chị kêu: “Mày làm blogger hay chỉ dạy người ta, thử dạy mẹ coi!”. Tôi hào hứng lắm, nghĩ chuyện nhỏ như con thỏ. Ơ kìa…
Vấp ngay cái u đầu tiên
Tôi mở sách giáo trình ra, định dạy kiểu bài bản như lớp học. Bài đầu toàn chào hỏi cơ bản: “Hello”, “How are you”. Mẹ nhìn mặt chán ngắt, đọc được vài câu rồi than: “Thôi con, mẹ nhức đầu quá”. Hôm sau, bà nhất quyết không chịu học nữa. Dở khóc dở cười!
Bắt đầu rút kinh nghiệm
Tôi nhớ lại mẹ hay than: “Già rồi nhớ trước quên sau”. Tôi bỏ hết giáo trình, ngồi xuống hỏi thật:
- “Mẹ thấy khó chỗ nào?” → “Nghe nó nói ầm ầm, chả hiểu gì”
- “Mẹ muốn nói cái gì nhất?” → “Chắc là hỏi đường, mua đồ, với nói chuyện với cháu”
Tôi vỡ lẽ: Mẹ không cần ngữ pháp, bà cần giao tiếp thực tế!
Tôi làm theo cách này
Bước 1: Bắt đầu bằng nghe – nói đơn giản nhất, hoàn toàn không chữ viết. Tôi dùng hình ảnh luôn. Ví dụ muốn dạy từ “apple”:
- Tôi cầm trái táo lên → Nói “Apple” thật chậm
- Đưa cho mẹ cầm → Kêu mẹ nói theo “Apple”
- Lặp lại vài lần → Đổi sang đồ vật khác trong nhà
Bước 2: Dạy cụm cả câu thiết thực. Thay vì học lẻ từng từ, học luôn cả cụm như:
- Mua bánh mì? → “Two loaves of bread, please”
- Hỏi nhà vệ sinh? → “Where is the toilet?”
Nhấn mạnh cách phát âm rõ từng chữ, nói chậm như đánh vần.
Bước 3: Học 10 phút mỗi sáng, không hơn. Sáng nào rảnh thì học, không thì nghỉ, thoải mái như uống trà sáng. Tôi dán giấy note lên đồ vật trong nhà: “fridge” dán tủ lạnh, “table” dán bàn… Mẹ đi qua nhìn thấy là nhớ.
Bước 4: Bịa trò chơi. Lâu lâu tôi giả vờ làm người nước ngoài hỏi đường, mẹ phải nói bằng mấy câu đã học. Hoặc lấy tấm hình bên Mỹ cháu chụp, chỉ vào từng người: “Who is this? – This is John”.
Kết quả hơn cả mong đợi
Sau 3 tháng kiên trì, mẹ tôi giờ biết khoảng 50 từ vựng, 15 câu giao tiếp cơ bản. Đi siêu thị biết nói “too expensive” khi mắc tiền, gặp người nước ngoài biết vẫy tay “Hello!”. Tôi nhớ nhất cái hôm mẹ bỗng dưng hỏi tôi “How are you?” khi tôi đi làm về. Sướng rơn!
Mấy cái mẹo xương máu tôi đúc kết được
- Đừng cầu toàn: Người lớn tuổi không cần nói chuẩn như giáo viên. Hiểu là được!
- Gắn với cuộc sống: Dạy cái họ dùng ngay, đừng dạy mấy từ xa lạ.
- Chơi hơn học: Cứ tạo không khí vui, đừng gây áp lực. Học không vào thì ngưng.
- Ôn đi ôn lại: Mỗi tuần kiểm tra nhẹ nhàng mấy cái tuần trước, quên thì nhắc lại.
Tôi rút ruột chia sẻ vậy thôi. Động lực lớn nhất là thấy mẹ cười khi nói được vài câu tiếng Anh. Nếu bác nào đang định dạy cho ông bà cha mẹ, cứ thực tế mà làm, đừng nghĩ phức tạp!
Leave a Comment