Thực tế học tiếng Anh tuổi trung niên của mình
Đầu tháng trước, mình đăng ký lớp tiếng Anh cho người lớn tuổi ở trung tâm gần nhà. Tin lời quảng cáo “học là dùng được ngay”, cầm sách vở hăm hở tới lớp. Giáo viên trẻ phát tài liệu dày cộp toàn từ vựng học thuật. Mở bài đầu tiên đã thấy chữ “quantitative analysis” với “collaborative synergy”. Mình ngồi căng thẳng 2 tiếng đồng hồ mà đầu óc quay cuồng.

Về nhà cố gắng nhồi từ mới. Học trước quên sau, hôm sau lên lớp giáo viên hỏi bài cũ, mình ấp a ấp úng không nói nên lời. Cả phòng toàn người lớn tuổi mặt mũi ngơ ngác. Cuối buổi chỉ nghe giảng viên chép lên bảng ào ào rồi dặn “về làm homework 10 trang”. Mình cầm tập bài tập mà tay run lên, về nhà ngồi vật lộn tới khuya mới xong được phân nửa.
Sau 1 tuần vật lộn thế này, mình mệt nghỉ luôn. Thằng con trai thấy vậy mới bảo: “Bố già rồi đừng cố học như sinh viên nữa”. Thế là mình nghĩ lại toàn bộ cách học:
- Bỏ hết giáo trình cao siêu, lấy điện thoại tải app học giao tiếp cơ bản có hình ảnh minh họa
- Ngừng ngồi viết từ, thay vào đó dán sticky note khắp nhà bếp/toilet/gương soi: cái chai là “bottle”, cái lược là “comb”…
- Chiều nào cũng ra công viên tìm mấy ông Tây đi dạo, lân la nói vài câu “good morning”, “today hot too much”
- Tắm thì bật nhạc tiếng Anh thiếu nhi hát theo cho quen miệng
Kết quả sau 2 tuần làm mọi thứ ngược đời:
Sáng vừa đánh răng vừa chỉ vào gương nói “brush teeth”. Đi chợ thấy cá tự buột miệng “fish!”. Gặp bà Tây hàng xóm dám nhào tới hỏi “where… you… go?” Cả bà Tây lẫn mình cùng cười rũ rượi vì nói sai ngữ pháp mà hiểu được ý nhau.
Mình nhận ra mấy cái quan trọng nhất:

- Phải quên đi chuyện học “cho đúng”: Nói sai vẫn tốt hơn ngồi im
- Gắn tiếng Anh vào đồ vật thường ngày: Nhìn cái ghế nhớ “chair” dễ hơn học list từ 50 chữ
- Mắc cỡ là kẻ thù số 1: Ông Tây nào cũng sẵn sàng nói chuyện với ông già ngoại quốc nói bập bẹ
Giờ mỗi sáng pha cà phê vẫn nhẩm “coffee”, nhìn cái điều khiển TV kêu “remote”. Vẫn sai tùm lum nhưng tự dưng thấy tiếng Anh không còn là ác mộng. Mấy đứa cháu nội đến chơi còn bảo “Ông nói vài câu tiếng Anh đi!”. Kỳ diệu cái lưỡi già nua bỗng bật ra được “I… love… you”.
Leave a Comment