Hôm nay tui ngồi nghĩ lại cái đống chuyện dạy tiếng Anh cho thằng cu nhóc lớp 1 nhà mình, vật vã đủ đường luôn á. Thấy mấy bài bảo “dễ ợt”, tới tay mình mới biết nó không dễ chút nào.

Mở Màn Bằng Cú Sốc To
Sẵn quyển sách giáo khoa mới tinh, tôi bảo “con, mình học chữ nào” trong bảng chữ cái. Đưa chữ A ra, hỏi “đây là gì?” Nó ngó ngơ rồi quay sang mè nheo: “Con muốn chơi ô tô!”. Tôi giật cả mình, tưởng dễ mà hoá ra nó chả hợp tác, cứ chạy đi chỗ khác miết. Lúc đó tui chỉ muốn bỏ cuộc.
Lần Mò Tìm Đường Thoát
Đói não quá, tôi vơ đại mấy cái flashcard hình trái cây treo lủng lẳng trên tường phòng nó. Thấy quả táo đỏ chót, tôi chỉ vào hỏi giọng hứng khởi: “Apple, apple, quả táo nè!”. Ai dè thằng bé cũng chỉ tay theo cười toe: “Pơ!”. Tôi chạy mất dép luôn, vừa mừng vừa ngỡ ngàng. À há, nó thích hình ảnh màu sắc dữ vậy sao? Vậy là cắm đầu làm theo.
- Chiêu số 1: Treo hình khắp nơi như nhà kho. Phòng ngủ dán chữ A, B, C với hình minh hoạ sinh động. Phòng khách dán con vật. Tới bữa ăn, thấy đĩa chuối, tôi chỉ nhanh flashcard “banana”. Lúc đầu nó cười chúm chím, dần thành quen, giờ vừa thấy trái chuối thật là tự động la “Ba-na-na!” nghe rụng tim.
Rồi cũng chán hình, nó lại lơ đi. Tôi nhớ nó hay hát nên mò trên mạng kiếm mấy bài ABC song nhịp nhanh. Thử bật đoạn “A, B, C, D, E, F, G…” làm nền khi hai bố con chơi Lego. Nó đang xếp hình, nghe tới “now I know my ABCs” tự nhiên dừng tay, ngân nga theo “nô ai nâu mai ê-bê-xi…”. Trời ơi, tôi tưởng nó không để ý! Hoá ra âm nhạc vô đầu nó nhẹ như không.
- Chiêu số 2: Tắm tai bằng bài hát tiếng Anh. Lúc rửa chén cũng mở nhạc thiếu nhi, nấu cơm cũng mở, thậm chí tắm cho nó cũng ráng bật loa nhỏ. Chẳng ép nó học, tự nhiên một bữa nó nghêu ngao “Hép-py bớt-đờ tu giù…”. Đêm ngủ dường như đầu nó còn nhẩm theo, tự “ngấm” mà không cần gồng.
Nhưng được mấy bữa rồi cũng đâu lại hoàn đấy. Nó đòi đi chơi, không thèm đụng sách vở. Tui đang bí thì vợ ném cho cục đất nặn Play-Doh. Thôi thì liều! Tôi ngồi bóp cục đất màu vàng, giả giọng trầm trầm: “Mình nặn chữ C này con! C is for Cat!”. Chữ C méo mó vậy mà nó cầm cười khúc khích. Nó cũng chụp đất nặn theo, cố bóp thành cái gì đó kêu “Ca!”. Xong, tôi thành thợ nặn chữ bất đắc dĩ luôn.
- Chiêu số 3: Biến thành đứa con nít, học mà chơi. Lấy đồ chơi ra làm “giáo cụ”: Nặn chữ cùng đất sét, dùng ô tô đồ chơi chạy theo đường chữ cái vẽ phấn trên sàn (vẽ xong lau hết sạch bà nó đừng có mách vợ), thi nhảy lò cò lên ô ghi chữ mà tôi cắt bằng giấy. Có hôm hai bố con ngồi chắp tay làm điệu bộ bài “Head, Shoulders, Knees and Toes”, chỉ tới đâu nó cười tới đó. Học mà như phá phách, nhưng cái đầu nó cứ thế mà tiếp thu.
Kết Quả Không Ngờ Tới
Giờ đây về tới nhà, nó quăng cặp cái “rầm” rồi chạy ù ra bảng treo flashcard chỉ con mèo “Cat!”, con chó “Dog!”, quả táo “Apple!”, kêu ổn à. Đôi khi nó còn mắc kẹt giữa tiếng Việt và Anh, nhưng mừng nhất là thấy nó không sợ, không chán, coi như một phần chơi đùa. Mình cũng tỉnh ngộ: Đứa lớp 1 mà đòi ngồi nghiêm như hội nghị thì chỉ có thất bại. Phải chơi, phải nhảy nhót lộn xộn, phải đùa nghịch đồ chơi như chính nó vẫn làm thì tiếng Anh mới “ngấm” được. Mệt mà vui, bà con ạ!

Leave a Comment