Lần trước tui chia sẻ về cách rút ngắn lộ trình học ngoại ngữ mà có vài bạn hỏi sao không viết chi tiết về tiếng Anh. Vừa hay tháng rồi tui thử nghiệm học tại nhà với người nước ngoài nè. Như đứa cháu bên Mỹ nói thẳng: “Tự ôn sách vở 10 năm không bằng tán gẫu 2 tháng với Tây”.

Chuẩn bị đồ nghề chẳng tốn xu nào
Trước tiên tui tạo ngay cái tài khoản trên mấy ứng dụng kết nối người học. Xong vô diễn đàn việt kiều đăng bài kiểu “Ai rảnh 20p sáng nay nói chuyện không? Trả bằng… trà đá!”. Thật chứ chả cần profile hoành tráng, cứ để ảnh mặt mộc cầm tấm bảng “Mình giao tiếp cùi lắm đừng cười nha”.
- Thứ nhất: Mỗi ngày chặn 30 phút buổi sáng – cái khung giờ Tây hay online nhất
- Thứ nhì: In sẵn list chủ đề gia đình/ăn uống – thứ gần gũi dễ bắt nhịp
- Thứ ba: Đặt laptop trước gương để tự thấy mình nhăn nhó phát âm
Tuần đầu vật lộn như gà mắc tóc
Hôm đầu nói chuyện với bà chị Úc mà toát mồ hôi hột. Tưởng tượng “How are you?” 3 từ cơ bản mà phải lục sách tra lại chính tả. Nghe bả phát âm chữ “water” mà cứ ngỡ bả đang hỏi thăm “mẹ chồng tui”. Lúc tạm biệt quên béng “Goodbye”, đứng hình 5 giây rồi bật “Bai bai” nghe như rao hàng chợ.
Mắng thầm cái thằng não cá vàng rồi vớ điện thoại ghi âm lại cả buổi nói chuyện. Tối ngồi nghe phát hiện mình lặp lỗi “I am go to market” tới 6 lần. Thế là lấy giấy dán khắp tường: trước bàn phím dán “don’t forget +V_ing”, trên tủ lạnh dán “market -> go TO the market”.
Bắt đầu quen mùi… Tây
Sang tuần thứ hai thì bắt đầu trò chuyện mượt hơn tý. Lúc ông anh Canada kể chuyện đi chợ Bến Thành, liền chêm “Phải ăn bánh xèo giòn chỗ cô Tám không?”, ổng gật rụp rồi bảo “chữ crispy này học được liền!”.
Tận dụng luôn mấy chiêu:

- Dạy họ vài từ lóng Sài Gòn kiểu “chành” hay “bảnh”
- Nhờ họ diễn tả đồ vật xung quanh bằng tiếng Anh
- Cười xò khi nói sai thay vì lúng túng xin lỗi
Kết quả sau 60 ngày
Chuẩn bị buổi nói chuyện cuối cùng mà bất ngờ thấy mình không cần nhìn giấy nháp. Lỡ tay khoe về chuyện thằng con tập đi bị ngã mà tự nhiên bật ra “he looked like drunk chicken”. Thằng cha Mễ nghe xong cười ngặt nghẽo rồi còn sửa lại giúp cách dùng thì quá khứ đơn.
Đo độ tiến bộ bằng mấy cái khá thực tế:
- Xem phim không phụ đề hiểu được mấu chốt câu chuyện
- Order đồ ăn Deliveroo biết chọc quê shipper vài câu
- Cứ 10 phút nói sai chỉ còn 2-3 lỗi ngữ pháp nặng
Giờ nghĩ lại thấy quan trọng nhất là đừng sợ dơ mặt. Gặp ai cũng cười toe nói “Tiếng Anh mình dở lắm nhưng kệ, bạn chịu khó nghe nha!”. Cứ như tán gẫu với hàng xóm mà tiến bộ chớ không đặt nặng chuyện học hành.
Leave a Comment