Hồi trước tôi cứ nghĩ học tiếng Anh giao tiếp dễ như ăn kẹo ấy, nào ngờ đụng vô mới biết khổ sở thế nào. Ngày đầu tập nói với tây, miệng đơ như cá trê phơi nắng, toàn ậm ờ với ú ớ. Cả tháng trời vật vã mới đúc kết được mấy chiêu này.
Cái rào cản đầu tiên: Não cứ tự đơ ra
Lúc tây hỏi “How’s your day?”, đầu tôi quay cuồng cả đống từ vựng nhưng không lôi ra được chữ nào. Tay chân lóng ngóng phát điên!
Tôi giải quyết bằng cách:
- Mỗi sáng bật podcast tiếng Anh làm nhạc nền từ lúc đánh răng đến lúc ăn sáng, không cần hiểu chỉ để tai quen âm
- Ép bản thân nói phản xạ 5 câu/ngày kiểu “I’m drinking coffee” hay “It’s raining now”, nói to hẳn lên dù chỉ có mình
- Dán giấy note từ vựng lên đồ vật kiểu dán “kettle” lên ấm nước, “toothpaste” lên tuýp kem đánh răng
Cái khó thứ hai: Nghe tai này lọt tai kia
Tây nói mà như gió thoảng ngoài tai, toàn phải vừa nghe vừa đoán mò.
Tôi làm thế này:
- Xem phim hoạt hình Disney không phụ đề – vì câu đơn giản dễ bắt
- Ghi âm lại 1 đoạn hội thoại ngắn rồi viết ra giấy sau đó so với script, sai chỗ nào đánh dấu đỏ chỗ đó
- Bắt chước giọng nhân vật yêu thích tôi hay tập nói như bà bảo mẫu trong Modern Family
Cái bẫy muôn thuở: Sợ sai, sợ xấu hổ
Cả tháng đầu toàn mắc cỡ không dám mở miệng với ai cả.
Phá bẫy bằng mấy chiêu này:
- Vào group chat nước ngoài chơi game cùng nói sai cũng chả ai biết mặt
- Thách thức bản thân gọi điện đặt đồ ăn bằng tiếng Anh thử rồi mới thấy nhân viên họ kiên nhẫn thế nào
- Tập nói trước gương xem khẩu hình miệng mình méo mó thế nào để sửa
Sau 30 ngày vật lộn, tôi bất ngờ khi thấy mình bật ra câu “Could I have extra napkins?” khi gọi pizza mà không cần nghĩ. Tuy vẫn nói chậm và sai ngữ pháp, nhưng quan trọng là tây hiểu được ý mình muốn nói gì!
Kinh nghiệm đắt giá nhất tôi rút ra: Cứ sai nhiều vào, xấu hổ vài lần đầu rồi sẽ quen. Ngại nói là cái bẫy giết chết giao tiếp nhanh nhất đấy!
Leave a Comment