Tôi đã từng rất tự ti mỗi khi cần giao tiếp tiếng Anh – lắp ba lắp bắp, mặt đỏ tía tai, đúng một pha cứt đái nhạt. Suốt gần 3 năm học theo kiểu truyền thống: mua sách ngữ pháp dày cộp, luyện đề thi, chép từ vựng đến trầy cả tay. Kết quả? Gặp ông Tây bán hàng rong ở phố cổ hỏi giá cái áo mà cứ ấp a ấp úng như con vẹt mắc nghẹn!
Cú Bẻ Lái
Một ngày chán chường, tôi vứt hết đống sách vở vào góc nhà. Ngồi google “làm sao nói tiếng Anh như đi chợ”, tình cờ thấy bài viết của thằng bạn du học sinh bày mẹo. Quyết định sửa lại toàn bộ cách học từ gốc rễ.
5 Cái Tôi Móc Ruột Rút Ra
- Ngưng học như thi cử: Vứt luôn mấy quyển sách đề thi IELTS, TOEIC đi. Tập trung vào mấy câu nói linh tinh hằng ngày như “Cái này giá bao nhiêu?”, “Quán cà phê gần nhất ở đâu?”, “Chỗ này có WiFi không?” – toàn thứ cần khi đi phượt hay tán gẫu.
- Ăn ngủ với YouTube: Mỗi ngày dành 30 phút coi vlog của mấy thằng Tây đi phượt Việt Nam. Không bật phụ đề, không tra từ. Cứ nghe thôi, như nghe nhạc vậy. Lúc đầu nghe như vịt nghe sấm, 1 tháng sau bỗng thấy hiểu được chữ “motorbike” với “delicious”.
- Nói một mình như điên: Tắm cũng đứng trước gương mở đối thoại: “Today I ate phở, it was so fucking hot!“. Dịch cả tiếng lóng mình hay dùng sang tiếng Anh, miễn nói được là được. Ép não phải suy nghĩ bằng tiếng Anh như tập đi xe đạp.
- Tận dụng đồ rẻ: Lân la ra khu phố Tây mua mấy cái bánh mì. Chủ là ông Tây, kệ giọng mình méo mó như đầu bò: “One bread, no chili, please!” – Thậm chí kèm cả body language, chỉ thẳng vào ớt. Ông Tây cười hiểu!
- Làm bạn với sự xấu hổ: Ngày đầu thử nói chuyện với bà bán rau chợ Bến Thành (bà ấy học tourism), giọng run như dế. Nhưng bà khen “em nói dễ thương lắm”. Thế là mắc nợ, lần sau gặp lại thấy tự tin hẳn.
Cái Kết Không Ngờ Tới
Sau 1 tháng cày như trâu, tự dưng hôm kia gặp ông Tây lạc đường. Thoải mái chỉ đường bằng tay chân miệng: “Go straight, turn left at pharmacy, you see yellow house!” Ông ấy vui vẻ cảm ơn, mình đứng cười như thể vừa thắng World Cup. Giờ ra quán cà phê, dám order đồ kiểu “Less sugar, more ice, bro!” – thực ra chỉ đổi được chữ thôi mà sướng rơn!
Tóm lại: Muốn giao tiếp, phải quăng sách vở đi mà “lao vào lửa”. Sai thì sửa, ngu thì học, quan trọng là đừng ngồi yên ngồi im như phỗng đá. Nói dở còn hơn không nói!
Leave a Comment