Hôm nay tui quyết định ngồi kể lại cho mấy ông nghe chặng đường vừa học tiếng Anh tại nhà của tui, cũng vật lộn phết đấy. Đừng nghĩ cứ đăng ký khóa online xong là ngon nhé.

Lúc đầu cứ nghĩ dễ ăn…
Tui đâm đầu vô mua mấy app học nói chuyện như thể có phép màu, tốn gần triệu rưỡi cái app nào bật camera phân tích khẩu hình miệng. Ngồi nói “she sells seashells” mà camera éo nhận diện được, tưởng tui đang ngậm kẹo. Giận bỏ xó.
Rồi tui đổ xô kiếm mấy khóa học Youtube free, lướt từ kênh nọ sang kênh kia. Đang xem video ngữ pháp “thì hiện tại đơn” chưa xong, quảng cáo nhảy vô bài hát “Baby Shark”, mất hứng. Lướt qua video khác dạy 1000 từ vựng trong 10 phút. Một buổi tối loay hoay, nhớ được mỗi chữ “apple”.
Bắt đầu nản tới tận cổ
Thấy bảo học qua phim hay, tui bật “Friends” lên coi tập đầu. Tây nói như súng bắn, phụ đề Việt thì chạy không kịp, đầu tui quay cuồng. Chăm chú nhìn mặt mấy đứa diễn viên cười đùa mà não trống rỗng. Xong tập, tui chỉ nhớ mỗi tiếng “Oh my God!” của cô Rachel.
Quăng điện thoại qua một bên, nghĩ bụng “Thôi xong, vứt”. Cả tháng trời, sách vở bỏ không, app xóa sạch. Mở miệng ra nói câu “How are you?” còn ngượng chín người.
Lần này tui quyết ăn thua đủ
Dọn dẹp góc bàn làm việc, dành 30 phút buổi sáng trước khi đi làm. Không app, không video dài, chỉ:

- Một tờ giấy trắng với cây bút đỏ: Ghi 5 từ mới buổi sáng. Toàn từ quanh quẩn trong nhà – “toothbrush”, “kettle”, “window”. Giấy dán lên cửa toilet, đánh rắc cũng thấy.
- Cái radio cũ của bà: Bật đài VOA Learning English lúc nấu cơm trưa. Đầu bếp dở nhưng tai nghe, chủ yếu để quen cái âm điệu. Nó nói gì không cần hiểu hết, cứ nghe như nghe nhạc không lời.
- Đối thoại với… gương: Buổi tối tắm xong, đứng trước gương lẩm bẩm mấy câu kiểu “Today I… eat rice”, “Tomorrow I… go work”. Thấy mặt mình chu mỏ nói tiếng Anh buồn cười lắm, nhưng quen miệng.
Tui đặc biệt né mấy cái tip kiểu “học phải vui”. Mệt thì thôi, đói thì thôi. Không ép cái gì hết. Hôm nào đầu óc quá quắt sau giờ làm, tôi đếm cừu bằng tiếng Anh cho ngủ luôn.
Giờ thì sao?
Gần 2 tháng làm cái trò nhảm đó, tui thấy mình bật được cái tivi lên kênh Disney Channel, nghe đứa nhỏ Tây nói chuyện mà hiểu được cỡ 4,5 phần. Tuy chưa gọi là “lưu loát” nhưng ít nhất không phải câm điếc như hồi trước.
Ừ thì biết mình nói còn ngọng líu ngọng lô, biết vốn từ vẫn ít như chuột đưa vào kho gạo. Nhưng mà cái đà này tui thấy có cảm hứng hơn hồi đăng ký đủ thứ khóa học trên trời dưới biển. Cái hay nhất là không tốn đồng nào, chỉ tốn cái ghế ngồi mỗi sáng với cái gương trong nhà tắm.
Thôi, tạm dừng ở đây kẻo lại làm quá. Ai cũng có cách riêng, cách này hợp với cái sự lười với ngại giao tiếp của tui thôi!
Leave a Comment