Bắt đầu với nước mắt
Tháng trước, đứa cháu nội video call về hỏi thăm, nó buột miệng khoe “Grandma, I got highest score!” mà mình đứng hình luôn. Nghe rõ từng chữ như não không chịu dịch, chỉ biết gật gù cười trừ. Đêm ấy nằm trằn trọc, tự hứa phải học bằng được.

Vác sách lên giường là thắng
Sáng hôm sau lôi ngay đống bụi bặm dưới gầm tủ ra: cuốn vỡ lòng lớp 6 của thằng con út ngày xưa. Cầm bút chì gạch lia lịa vào sách, lẩm nhẩm đọc từ “cat, dog, house” như trẻ con. Giờ giải lao cũng khác người ta – bật youtube lên nghe mấy bà tóc bạc phát âm, vừa nghe vừa nhại theo như hát chầu văn.
- Mỗi tối 7h là bắt buộc ngồi bàn: 15 phút viết từ mới, 10 phút đọc to câu đơn giản
- Trong nhà dán giấy note khắp nơi: tủ lạnh ghi “cold milk”, gương trang điểm viết “beautiful!”
- Đi chợ cầm giấy ra đọc tên rau quả: “carrot… tomatoes… oh no, garlic quên rồi!”
Ba tháng lắm chuyện dở khóc dở cười
Tuần đầu tiên đau cả đầu gối vì ngồi bàn học lâu quá. Con dâu mua cho cái đệm lót mông, chống chế “Mẹ tập yoga ngồi thẳng lưng thôi!”. Hôm ông hàng xóm Tây sang chơi, mình hồn nhiên nói “My son… is very bad!” khi định khen nó ngoan, thằng bé mặt đỏ tía tai.
Phải vượt qua ba cái nỗi sợ ngu ngốc:
- Nghe giọng nước ngoài phát thanh là tim đập thình thịch
- Mở miệng nói sợ người ta cười mình phát âm
- Đang học dở thì đau lưng, chỉ muốn buông xuôi
Cái kết không ngờ
Đúng ngày 91, cháu nội gọi điện nói nhỏ “Grandma, my dog is sick…”. Lần này không cần nghĩ, tuôn ra cả câu “Take him to hospital now!”. Nhìn nước mắt nó trào ra, mình thở phào biết đã làm được.
Sáng nay đi siêu thị, thấy chai vitamin ghi chữ “take after meal”, mừng rớt nước mắt vì tự đọc hiểu mà chẳng cần hỏi ai. Buồn cười nhất là bà hàng xóm tới xin học theo, trong khi mình còn sai be bét. Thôi thì cứ dắt nhau đi tiếp, đằng nào giờ đã biết câu thần chú: “Practice more, scared less”!

Leave a Comment