Tui nhớ hồi mới đụng vào tiếng Anh cứ như gà mắc tóc vậy đó. Ngồi lì ra học ngữ pháp suốt mấy tháng trời mà hễ mở miệng nói là chữ nghĩa bay hết lên trời. Xong cái cảm giác nản chưa từng thấy luôn.
Khởi đầu lộn xộn đủ thứ
Lúc đầu tui cứ nhắm mắt nhắm mắt đâm đầu vào học kiểu truyền thống. Mở cuốn sách dày cộp ra:
- Học từ vựng theo kiểu viết đi viết lại cả trang giấy
- Làm bài tập ngữ pháp tới mụ cả mắt
- Cố dịch từng từ khi nghe người ta nói
Kết quả sau 3 tháng? Thử bắt chuyện với ông Tây mà tay run cầm cập, trong đầu chỉ hiện lên mớ ngữ pháp lổn nhổn. Nói được hai câu mà mặt đỏ như gấc vì căng thẳng.
Quay xe bằng cách học lạ
Tới lúc gần bỏ cuộc thì tui ghé chọn cách học ngược đời hồi đó. Bắt chước đám trẻ con:
- Bật phim hoạt hình Disney lên coi suốt ngày, cấm dịch tiếng Việt
- Hát nhép theo bài hát tiếng Anh dù chẳng hiểu lời
- Nói chuyện một mình trước gương từ chuyện thời tiết tới bình luận đồ ăn
Mới đầu nghe như vịt nghe sấm, hết 1 tháng vẫn chẳng khá hơn. Nhưng kỳ lạ là tới tuần thứ 6 tự dưng… nghe hiểu mấy câu đơn giản trong phim mà không cần nghĩ. Ngỡ ngàng luôn!
Cái kết khiến chính tui cũng bất ngờ
Kiên trì bám cách đó hơn nửa năm thì:

- Tự nhiên phản xạ nói được mấy câu cửa miệng kiểu “What’s up?”
- Nghe podcast mà không cần dừng lại từng chữ
- Thậm chí mơ thấy mình nói chuyện bằng tiếng Anh luôn
Giờ nhìn lại mới ngộ ra: Chính mấy trò tưởng chừng trẻ con như hát, coi phim vô thức ấy lại thấm sâu hơn học thuộc lòng gấp trăm lần. Cũng may là lúc nản nhất không bỏ cuộc, không là giờ chắc vẫn đang vật lộn với mớ ngữ pháp chết tiệt!
Leave a Comment