Vạch lá tìm sâu chuyện học tiếng Anh
Ngày đầu cầm quyển sách dạy tiếng Anh, tôi tưởng đơn giản lắm. Mua đại cuốn giáo trình phổ thông dày cộp ở nhà sách, về lật ra trang đầu tiên đã thấy chóng mặt. Toàn thuật ngữ khó hiểu, công thức ngữ pháp chi chít như toán học. Cố gắng nhồi được 3 ngày thì đầu óc quay cuồng, học trước quên sau. Bỏ luôn.

Lần thứ hai, lên mạng kiếm app học. Tải bừa mấy cái có hình ngôi sao đánh giá cao. Mới đầu thấy hay ho: hình ảnh đẹp, game vui tai. Nhưng được mấy bữa mới vỡ lẽ toàn từ vựng linh tinh, học kiểu “con mèo – con chó” rồi luyện phát âm lung tung. Học xong vẫn không ghép nổi câu nào ra hồn, ra chợ nói vài từ người ta nhìn như người ngoài hành tinh. Chán.
Rồi một bữa lang thang quán cà phê sách, thấy thằng nhóc lớp 5 cầm truyện tranh Đôrêmon bản song ngữ đọc say sưa. Liều mượn thử cuốn. Trời ơi, dễ vô đối! Tranh minh họa sinh động, câu thoại ngắn gần gũi kiểu “May I come in?”, “I’m sleepy”. Học theo kiểu:
- Chép tay mấy câu ưng ý ra sổ tay, vừa viết vừa lẩm bẩm đọc
- Giở điện thoại quay video tự đóng vai nhân vật nói mấy câu đơn giản
- Luyện mỗi ngày 10 phút, tối trước ngủ đọc lại sổ
Cái hay là truyện dùng từ tự nhiên như người bản xứ nói thật, không như sách giáo khoa khô cứng. Hai tháng sau thử coi video YouTube nấu ăn tiếng Anh, đã bắt đầu nghe được mấy từ quen kiểu “mix well”, “fry the onion”. Mừng rớt nước mắt!
Rút cuộc mấy sai lầm ngày đầu khiến tôi tốn gần năm trời mà chẳng đi đến đâu:
- Sính sách cao siêu, trong khi trình độ còn ở vạch xuất phát
- Ảo tưởng app thần thánh biến mình thành thạo ngôn ngữ sau 7 ngày
- Sợ nói vì sợ sai, giấu dốt thành ra câm luôn
Giờ thì vẫn giữ thói quen đọc truyện tranh song ngữ buổi sáng. Chọn mấy bộ phù hợp với sở thích cá nhân, như truyện doremon, marvel hay gì cũng được. Bí quyết là phải có niềm vui trong đó, không tự tra tấn bản thân bằng mớ lý thuyết khô khan. Học ngoại ngữ mà căng thẳng như thi đại học thì chỉ phí thời gian!

Leave a Comment