Hôm nay tôi đau đầu với chuyện tìm trung tâm tiếng Anh cho thằng cháu chuẩn bị thi IELTS. Nó cứ nhăn nhó bảo “Hà Nội nhiều chỗ quá, biết chọn đâu?”. Thế là quyết định đích thân lên mạng lục lọi rồi đi khảo sát cho ra lò.

Bước chuẩn bị vật vã
Đầu tiên tôi lấy giấy bút ra gạch đầu dòng mấy tiêu chí quan trọng:
- Giáo viên phải có bằng cấp rõ ràng, nói không ngọng nghịu kiểu “teacher” thành “tì sừ”
- Học phí đắt rẻ gì cũng được nhưng đừng kiểu “xắt ra miếng”
- Chỗ ngồi có máy lạnh, bàn ghế không gãy chân là được
Lên Facebook search vài keyword thì trời ơi, toàn quảng cáo đẹp như mơ. Tôi bắt đầu nhắn tin từng nơi hỏi thử.
Quá trình “cân não” 4 chỗ
Tuần rồi tôi xách ba lô đi khảo sát thực tế. Đây là mấy chỗ tôi đã đặt chân tới:
- Chỗ số 1: Mặt tiền đẹp mà vô trong phòng học bốc mùi ẩm mốc. Cô tư vấn cứ hứa “bảo hành đầu ra 6.5 IELTS” nhưng không chịu cho xem hợp đồng.
- Chỗ số 2: Học phí cao ngất nhưng đòi đóng cả cục 50 triệu. Giáo viên Tây nhìn bảng điểm thì hình như mới tốt nghiệp trường làng.
- Chỗ số 3: Được cái cơ sở vật chất khá xịn, mà học viên thì thẫn thờ như bị ép học. Lén hỏi mấy đứa học ở đây thì chúng bảo “sáng đăng ký chiều đòi rút không được”.
- Chỗ số 4: Giáo trình tự biên loằng ngoằng, hỏi giáo viên có chứng chỉ gì thì trả lời lảng sang chuyện khác.
Cú sốc khi kiểm tra chéo
Tôi đâm ra hoang mang nên lên diễn đàn sinh viên lục comment cũ. Phát hiện 2 chỗ trong danh sách tôi khảo sát bị gạch đá dữ dội. Một chỗ dính nghi vấn “bỏ bom” học viên khi không trả phí thi thật, chỗ kia bị tố giáo viên chấm điểm kiểu “ban phát”.
Ngồi gật gù ở quán cà phê nháp ra kết luận: Có vẻ mấy chỗ nổi tiếng nhất chưa chắc đã tốt nhất. Cái giá đắt không mua được chất lượng thật, mà quảng cáo đẹp cũng chỉ là vỏ bọc. Sau tất cả, có lẽ chỉ nên chọn chỗ nào minh bạch học phí, cho học thử vài buổi và có hợp đồng rõ ràng.

Leave a Comment