Mình bắt đầu như thế nào này
Hồi đầu năm, mình tự hứa với lòng sẽ học tiếng Anh nghiêm túc. Mua đủ sách vở, tải cả mớ ứng dụng, hí hửng lắm. Nhưng cỡ 2 tuần là đuối. Ngày đầu ngồi cả tiếng xem video, ngày thứ hai lười chỉ học 15 phút, ngày thứ ba “thôi mai học bù”, rồi dần dần… bỏ luôn. Mình thề chán lắm luôn, cứ như cái bánh xe vậy, vòng luẩn quẩn hoài không thoát ra được.

Vật lộn tìm cách không chết dở giữa đường
Xong mình quyết định thử cách này nọ, cuối cùng chốt mấy bước sau cho dễ thở:
- Đặt mục tiêu nhỏ xíu xiu thôi: Thay vì đòi hỏi mỗi ngày 1 tiếng, mình chỉ yêu cầu bản thân 5 phút. Ừ, đúng 5 phút thôi! Tâm lý dễ thở hơn hẳn, kiểu “5 phút thì làm được chứ có là bao”. Đặt chuông báo đúng 5 phút, hết giờ là thôi, không cố.
- Ghìm nó vào thói quen cố định: Mình chọn sau bữa sáng. Ăn xong cái tô phở là không chạy đâu hết, ngồi luôn vào bàn. Lúc đầu hay quên, nhưng mình để giấy dán trước bàn làm việc “ĂN XONG, HỌC NGAY”. Trời ơi nhìn ngu ngốc mà hiệu quả.
- Chơi trò “check-in” ngày này qua ngày khác: Mua cái lịch treo tường lớn. Hôm nào học được dù chỉ 5 phút, mình lấy bút đỏ đánh dấu X lớn chà bá vô đó. Nhìn dãy X dài ra, tự nhiên thấy tiếc nếu hôm nay bỏ, sợ cái mạch nó đứt. Tâm lý kỳ lạ lắm.
- Tìm thứ dễ “nghiện” một xíu: Thay vì ngồi cày sách ngữ pháp khô khốc ngày đầu, mình coi mấy clip ngắn trên TikTok về chủ đề mình thích (kiểu nấu ăn linh tinh). Nghe họ nói tiếng Anh tự nhiên, mình bắt chước theo. Nó vui vẻ hơn nhiều! Có hôm hết 5 phút mà mình còn coi thêm tí nữa vì tò mò.
Cái gì cũng có lúc trở trời
Ừ thì cũng có bữa bị lỡ tàu đi làm, hoặc con nít quấy khóc sáng sớm. Xíu là hỏng cả lịch trình. Lúc đó mình cũng bực, nhưng không tự đánh đập bản thân nữa. Sáng đó không học được, thì trưa ăn cơm xong mình ngồi luôn 5 phút, bù lại. Quan trọng là không để mất cái đà quá 24 tiếng. Và thật lòng đi, cái lịch to đùng kia với dấu X đỏ chót nó cứ… ám ảnh mình phải bù cho bằng được.
Giờ thì sao?
Mới đủ 3 tháng thôi, nhưng mình đã lâu lắm rồi mới kiên trì được đến vậy. Chẳng phải giỏi hẳn lên đâu, nhưng thấy quen tai hơn, bắt chước phát âm đỡ ngượng hơn. Quan trọng nhất là không còn cảm giác “mình đã thất bại nữa”. Mỗi ngày cái dấu X đỏ cộng dồn, tự nhiên thấy yên tâm, không vội vã. Mình vẫn giữ nguyên tắc “5 phút là đủ”, nhưng có nhiều hôm tự động kéo dài đến 10, 15 phút vì đang vui. Không còn là gánh nặng nữa rồi! Kiểu như đánh răng buổi sáng vậy, nhớ làm đúng thời điểm là được. Ai cũng thử được hết!
Leave a Comment