Chào mọi người! Hôm nay tôi kể lại chuyện tôi đào tạo tiếng Anh cấp tốc cho thằng em họ chuẩn bị du học nhé. Nó sắp qua Úc mà phát âm cứ như gà mắc đẻ, mấy đứa bản xứ nghe xong toàn bảo “Sorry?” chán chết.

Bắt đầu bằng bẫy lỗi
Đầu tiên, tôi bắt nó đọc mấy đoạn văn ngắn. Trời ơi, nghe mà muốn độn thổ! Chữ “thought” nó phát âm thành “thót”, chữ “beach” nghe y hệt “bitch”. Tôi chụp điện thoại quay lại cảnh ấy, cho nó tự nghe lại. Mặt nó tái mét như bị bắt quả tang ăn vụng. Phải cho thấy cái xấu trước mới sửa được.
Công thức 3 củ lạc mỗi ngày
- Sáng sớm: Đánh vật với YouTube. Tôi chọn kênh hài hước của mấy ông Tây bựa, kiểu “Fail Army” ấy. Cười lăn cười bò mà tự dưng tai nó quen ngữ điệu tự nhiên. Chứ học BBC News nghe buồn ngủ như uống thuốc an thần.
- Trưa ăn cơm: Nhịn nghe nhạc US-UK, bắt nó bật TED Talks. Mỗi bữa ngấu nghiến cả cơm lẫn 1 video 10 phút. Lúc đầu nó than “em không hiểu gì cả!”, 3 tuần sau đã cười được khi ông diễn giả nói joke.
- Tối trước khi ngủ: Ngồi đối thoại trực tiếp với tôi. Topic dễ nhất kiểu kể chuyện hôm nay ăn gì, gặp ai. Thú vị ở chỗ tôi cố tình nói nhanh và nuốt âm như người bản xứ, nó vừa la “anh nói gì em êm hổng hiểu” vừa cười rũ rượi.
Đụng chuẩn chữ Tây
Tháng thứ 4 thì đẩy nó vào chiến dịch khủng: gọi điện hỏi thăm viện hỗ trợ sinh viên quốc tế của mấy trường Úc. Lần đầu tiên nhấc máy, tay nó run bần bật như húp 5 ly espresso. Cuộc gọi thứ 10 quen tay, tự tin hỏi han phòng ở, học bổng như gió. Mỗi lần nghe bà nhân viên trả lời “Oh sweetie, great pronunciation!” là nó sướng rơn như trúng số.
Giải ngố cho kịp xuất cảnh
Còn 2 tháng thì tập phản xạ với tiếng lóng, kiểu “deadset” là gì, sao Tây không nói “good” mà toàn “sick” hoặc “sweet”. Chúng tôi dành cả buổi tối xem phim “Bluey” (hoạt hình Úc) cười nghiêng ngả vì nó học chú chó xanh nói giọng Úc mà nhịp điệu như đập chuông.
Tổng dợt trước giờ G
Tuần cuối cùng, tôi bày trò phỏng vấn tại sân bay, tôi làm nhân viên nhập cư. Nó trình bày lưu loát không cần giấy tờ, xong còn buông câu “G’day mate!” đúng kiểu Úc. Cái vỗ tay của tôi làm nó đỏ mặt nhưng mắt sáng rỡ. Vậy là đủ.
Giờ thằng nhỏ sang Sydney, thi thoảng gửi video khoe đang nấu BBQ cùng mấy đứa bạn da trắng. Từ khổ sở vì “sorry?” đến ngồi tán nhảm chuyện AFL như khoai – đời du học sinh sang xứ người mà chảnh ngang bổ củi!

Leave a Comment