Tôi bắt đầu tự học tiếng Anh ở tuổi 45 như mò kim đáy biển. Tuần đầu chật vật kinh khủng.

Giai đoạn vỡ lòng:
Sáng thứ hai vừa ngủ dậy, tôi mở điện thoại tải app học từ vựng. Đặt báo thức 5h30 hàng ngày chỉ để học 20 từ mới. Ngày đầu nhớ được 5 từ, tối đã quên sạch sành sanh.
Thứ tư tôi thử phương pháp bắt chước phim Mỹ:
- Mở video Disney trên tủ lạnh
- Nghe câu “What’s up?” chừng 50 lần
- Đứng trước gương tập khẩu hình miệng
- Cố uốn lưỡi cho giống tây mà nhai cả chữ
Lưỡi tê cứng chưa đầy 10 phút!
Cú ngoặt khi đổi chiến thuật:
Cuối tháng đầu tiên, tôi vớ được cách học qua đồ vật hàng ngày. Móc túi ra sắm đồ chơi:

- 50 tờ giấy sticky note vàng chói
- Vài cuộn băng dính trong
- Bút lông đỏ
Sáng chủ nhật cả nhà giật mình thấy:
- Tủ lạnh dán chữ “FRIDGE”
- Ti vi gắn mác “TV”
- Công tắc điện đề “SWITCH”
Lúc nấu canh chua nhìn vào nồi thấy sticker “POT”, tôi hét “pot!” làm con mèo hoảng bay!
Tuyệt chiêu dành cho não lú lẫn:
Tôi phát hiện bí quyết: liên hệ hình ảnh thực tế. Gặp từ “balloon” thì:
- Bật video đám cưới có bóng bay đỏ
- Kết hợp hình ảnh + âm thanh
- Tự thưởng kẹo mút khi nhớ đúng
Cách này giúp não ghi nhớ như in hình. Bữa gặp bà bán xôi bánh hỏi “Bánh chưng” tiếng Anh là gì, tôi bật ra ngay “sticky rice cake” khiến bà tròn mắt.

Kết quả tháng đầu tiên:
30 ngày tôi đạt:
- 150 từ căn bản “đóng đinh” vào đầu
- Có thể gọi tên hết 50 món đồ trong bếp
- Nghe hiểu mệnh lệnh đơn giản kiểu “sit down”
Vẫn chưa thể ghép câu dài nhưng không còn sợ nói sai. Giờ mỗi lần đánh răng nhìn bàn chải gắn nhãn “toothbrush”, tự nhiên nhe răng cười thầm!
Leave a Comment