Sáng nay mở máy tính ra, thấy loạt bài viết hướng dẫn học tiếng Anh toàn mấy phương pháp cao siêu. Chán! Tôi vừa mới bắt đầu nè, nhìn vô mà hoa cả mắt. Thế là tự ngồi nghĩ cách, đơn giản thôi, ai cũng làm được.

Bước 1: Chọn cái gì dễ nuốt nhất
Ngồi lục tung internet tìm app học. Toàn mấy app đòi đăng ký tới nơi tới chốn hoặc tính phí. Chán nản sắp bỏ cuộc thì phát hiện app Vocab cho phép học thử. Tải liền! Vào phần “Cho người mới bắt đầu”, 10 từ vựng xoay quanh chủ đề ăn uống hàng ngày: rice, water, apple…. Xong cái test nho nhỏ, thấy điểm 9/10, sướng rơn!
Bước 2: Mỗi ngày chỉ 10 phút, thề luôn!
Đặt chuông báo thức lúc 8h tối. Tới giờ là bật app dù đang nấu ăn hay xem phim. Thú thật, cả tháng đầu, cứ mở app được 3 hôm rồi 2 hôm quên luôn. Nhưng không nản! Đến hôm thứ 7 thấy không ôn là quên sạch, tự giác ngồi luôn 15 phút cho đã. Giờ thành nếp rồi, như đánh răng vậy.
Bước 3: Nhại lại như vẹt
App có cái hay là nghe xong thì cho mình thu âm giọng mình đọc theo. Mở nghe giọng trong app chuẩn ghê. Rồi bật mic của tui lên: “Waaa-ter”. Nghe lại giọng mình… cười muốn bể bụng! Nhưng cứ bắt chước y chang, lặp đi lặp lại chừng 5 lần mỗi từ. Một tuần sau, tự dưng thấy bật ra từ “apple” nghe gần giống trong app, khoái chí nhảy cẫng lên.
Bước 4: Viết ra giấy dán khắp nhà
Từ vựng học trên app xong là quên bẳng đi. Mua ngay tập giấy note màu vàng chói. Mỗi từ học được, viết to bằng hai ngón tay. “CUP” dán ngay lên cái ly nước. “DOOR” dí luôn vô cửa ra vô. Đang rửa chén, ngước lên thấy chữ “PLATE” dán trên kệ chén, tự nhiên nhớ luôn. Vợ chửi nhà như bãi rác, nhưng kệ, học đã!
Bước 5: Bắt đầu chém gió dù ngu
Quyết định nhắn tin với ông bạn Tây từng sống cùng khu. Tim đập thình thịch gõ vào Zalo: “Hi! I… learn English. We… talk?” Ấn gửi xong sợ muốn lấy lại. Ai dè ông ấy phản hồi liền: “Of course, my friend! How are you today?” Thế là cả buổi tối hai đứa trao đổi bằng thứ tiếng Anh bồi. Sai be bét, nhưng ông bạn gật gù hiểu được. Biết mình ngu mà dám nói, đã lắm!

Cảm giác 3 tháng sau? Không phải giỏi tiếng Anh ngay đâu. Nhưng từ một đứa nhìn thấy tiếng Anh là co giò chạy, giờ dám cầm điện thoại hỏi đường ông Tây. Tự mò mẫm từng bước ngu ngơ vậy thôi, nhưng tới giờ vẫn thấy đúng: cứ đơn giản, kiên trì và đừng sợ xấu hổ. Ai chê dở thì mặc kệ!
Leave a Comment