Hồi mới tập tành học tiếng Anh, tôi cứ như gà mắc tóc. Mở sách ra thấy toàn chữ là chữ, nghe audio thì như vịt nghe sấm. Cứ nghĩ đổ tiền mua khoá học xịn là xong, ai ngờ tiền mất mà vẫn dốt đặc.

Vật lộn cả tháng trời không xong
Ban đầu tôi học y chang hồi cấp ba: cắm mặt nhồi ngữ pháp. Ngày nào cũng ngồi gạch gạch công thức với thì, “present continuous” này nọ. Được hai tuần thì não như chuối băm, mở miệng nói câu “I am eating” mà run cả tay.
Chuyển qua cách thứ hai: tải đủ app học. Lúc đầu hăng lắm, sáng dậy bật app học 10 từ, tối làm bài quiz. Đến hôm thứ ba quên mất mật khẩu, hôm thứ bảy thấy thông báo “bạn đã bỏ lỡ 4 ngày!” – thế là bỏ xó.
Lần mò tìm lối thoát
Tôi quyết định quay về gốc: nghe trước khi nói. Mỗi sáng đánh răng là bật BBC News, đầu óc còn đang ngái ngủ nên chẳng hiểu gì. Một tuần sau phát hiện mặc kệ nó nói gì, cứ để tiếng chạy rè rè cho quen tai là được.
Lại nghĩ ra trò học qua đồ ăn. Tôi làm người tử tế với dạ dày: pizza – học luôn chữ “pizza”, trà sữa thì lẩm bẩm “bubble tea”. Chưa học được 20 từ mà cân nặng tăng 3kg, xem như tiền học phí béo phì.
Cái duyên đến từ bất ngờ
Một hôm xem phim ma Mỹ, đoạn cao trào con ma nhảy ra “BOO!” – tôi giật thót người nhưng bỗng nhận ra hiểu được từ đó. Thế là tôi rút kinh nghiệm:

- Bật phụ đề song ngữ: Phim cũ rích trên tivi, cứ cảnh hành động là gằm mặt đọc chữ
- Karaoke tiếng Anh: Tay cầm điều khiển tivi, hát “Hello” của Adele đến khi chó nhà hàng xóm sủa theo
- Nói chuyện với gương: Sáng nào cũng chào “Good morning, handsome!” rồi tự cười sằng sặc
Lỡ đâm lao thì phải theo lao
Giờ thì tôi chọn cảnh ngộ để học:
- Mưa không đi làm được? Ngồi miêu tả mưa bằng từ mới học kiểu “heavy rain”
- Nghẹn với đồng nghiệp? Lẩm nhẩm trong đầu “She is annoying…”
- Xếp hàng mua bánh mỳ? Đếm số người bằng tiếng Anh
Học qua chửi thề cũng phải thử. Đói bụng thì học “I’m starving”, giận sếp thì lẩm bẩm “What the hell?”. Tự nhiên mấy câu dễ nhớ vô đầu lúc nào không hay.
Cái kết bất ngờ
Giờ đây đi siêu thị nghe tây hỏi “Where is fish sauce?”, tôi chỉ đường vanh vách mà không cần nghĩ. Mấu chốt là không ép não học như thi đại học, cứ để tiếng Anh len lỏi dần như nước thấm vào đất sét. Càng sợ sai thì càng dốt, nói bừa kiểu gì cũng sẽ quen miệng!
Leave a Comment