Haizz trải nghiệm khá đắng nè các bác ơi
Hôm rồi thằng cu nhóc chuẩn bị đi du học nhưng tiếng Anh giao tiếp ngắc ngoải quá, thế là mình lò mò lên google gõ “trung tâm tiếng anh Đà Nẵng”. Chưa bao giờ thấy kiểu phố cổ đèn đỏ như học tiếng Anh ở đây.

Mùa lễ hội thị trường học tiếng Anh:
- Bước 1: Ngồi nhà search google thì phát hoảng. Quảng cáo tràn ngập kiểu “100% giáo viên bản ngữ” hay “nói tiếng Anh sau 2 tuần”. Tin được cục gạch.
- Bước 2: Chạy xe ra đường Lê Duẩn thôi. Mỗi 100m có 1 trung tâm sang chảnh. Vô hỏi học phí mà tếch ngửa. Có chỗ đòi 20 triệu/khóa nhưng không cho học thử. Tôi nói các em cho thử 1 buổi đi? Họ lắc đầu cười gượng “chỉ khi đăng ký mới được dự giờ ạ”.
- Bước 3: Vớ phải cái tên trung tâm trên đường Nguyễn Văn Linh. Tư vấn viên thao thao bất tuyệt. Nộp tiền đặt cọc xong mới cho vô lớp. Giáo viên người Filipino chứ đâu phải Tây, lớp thì nhồi 30 đứa, học cả tuần không nói được câu nào.
Xong tôi tức quá chửi thẳng mặt họ. May mà lấy lại được tiền cọc nhưng tốn 2 tuần lận đận.
Cái kết có hậu như phim Hàn
Cuối cùng lang thang qua khu Ngũ Hành Sơn, phát hiện trung tâm nhỏ xíu của ông Tây già. Không quảng cáo rầm rộ, học phí rẻ bằng nửa chỗ kia. Mới đăng ký đây:
- Buổi đầu: Ông ấy bắt chuyện kiểu “Mày đi đâu?” “Mày ăn cơm chưa?” Kiểu trẻ con luôn mà vui phết
- Giáo trình: Toàn tình huống đi chợ Hàn, hỏi đường bãi biển. Không học ngữ pháp lằng nhằng
- Lớp học: Tối đa 5 đứa. Học 2 buổi mà tôi dám mở mồm nói lắp bắp vài câu
Rút ruột rút gan mấy bài học:
Đừng tin vịt giời quảng cáo mà đi đặt cọc vội. Phải chạy tận nơi coi mặt giáo viên, ngồi thử ít nhất 30 phút. Lớp học nhiều hơn 10 đứa coi như nước sông.

Sau 3 tháng thằng nhóc bay sang Mỹ mà không ú ớ. Thành công lớn nhất là thằng bé dám chủ động hỏi “How much?” khi đi shopping. Còn hơn hồi xưa ba nó cắm mặt im ru mà!
Leave a Comment