Mới đầu tui cũng nghĩ học tiếng Anh phải nhồi ngữ pháp suốt ngày, ngồi gục đầu trên đống sách vở chán ngắt. Cơ mà sau vài tháng vẫn rén phát biểu như thằng mắc bệnh, nói câu “How are you?” còn giọng run run.

Bắt Đầu Bằng Cái Cần Dùng Ngay
Tui quyết định đổi chiến thuật. Thay vì đau đầu chia động từ, tui bắt đầu nhét tai nghe vô cả ngày. Nghe kiểu “tắm ngôn ngữ” ấy mà – trên xe bus nghe podcast nói chuyện đời thường, nấu cơm thì bật Youtube review đồ ăn của mấy cha Tây, tắm còn lôi điện thoại vô bật phim Friends. Không hiểu? Kệ! Cứ nghe cho quen cái âm nó chảy trong đầu như nước chảy lá môn.
Ép Mồm Phải Nhúc Nhích
- Tập bắn tiếng Anh với… gương mỗi sáng. Đứng trước gương chưởng “Good morning idiot!” (tự chửi thân cho đỡ ngại), rồi kể lể bằng tiếng Anh hôm qua ăn gì, trời nóng quá mà như cái lò… Nói sai be bét mà mình hiểu mình nói gì là được.
- Chơi trò “1 phút không ngừng”: Hẹn đồng hồ 60 giây, cầm bất cứ thứ gì (cục tẩy, con heo đất) lên và tả liên tục. Đến giây 30 là não tịt, lắp ba lắp bắp: “This… pig… color… red? No! Pink? Ahhh…”
Săn Tây Ba Lô Để “Xực”
Ra phố đi bộ, thấy ba lô Tây tóc rối bù là xông vô như tấn công. Bắt đầu bằng câu sương sương “Hey! Can I ask… where you from?” Rồi khi nó trả lời xong, tiếp luôn “Ohhh [tên nước nó]! I know [tên món ăn nổi tiếng]… very delicious?” Thế là nó hào hứng nói thao thao, mình chỉ cần gật gù “Uh huh! Really? Wow!” là đủ buổi thực hành. Quan trọng là đừng sợ nó cười – có khi nó nói sai tiếng Anh còn nhiều hơn mình cơ!
Tóm cổ lại là đừng học chết trong sách nữa. Phải vứt sách vở đi, nhúng thẳng vô cái môi trường mà phải bắn ra tiếng Anh dù dở tệ. Sai đâu sửa đấy, tới khi mở mồm ra không còn thấy tê tê như bị tê lưỡi nữa, ấy là thành công rồi!
Leave a Comment