Tại sao tôi lao vào học tiếng Anh giao tiếp?
Hồi đầu tháng, tôi dự hội thảo quốc tế online. Nghe Tây nói chuyện phi phi mà chẳng hiểu gì, mặt cứ đơ ra như trứng vịt lộn. Thề luôn, cay cú đến nỗi hôm đó tôi ăn mất ba bát mỳ gói để giải tỏa stress.

Cách tôi chuẩn bị đồ nghề
Đập heo đất mua ngay cái tai nghe chụp tai giá rẻ ở chợ. Kiếm cuốn vở học sinh dày cộp của đứa cháu, trang đầu ghi đậm dòng chữ: “Lần này không bỏ cuộc”. Tôi còn cài app học từ trên điện thoại, lúc chạy xe ôm nghỉ là bật lên nghe.
Trận chiến buổi đầu tập nói
Sáng sớm ra công viên, thấy bác Tây đang tập dưỡng sinh. Hít sâu mấy hơi, tôi lẩm bẩm: “Hello… hello… my name is…”. Giọng méo mó như gà mắc thóc. Ông Tây quay lại cười toe: “Chào anh!” làm tôi chạy mất dép.
Bí kíp học giao tiếp khẩn cấp
Xin kinh nghiệm từ thằng bạn xuất khẩu lao động. Nó dạy mấy chiêu:
- Học theo cụm: Đừng nhồi từ riêng lẻ, phải ôm nguyên câu như “How’s it going?”
- Nói nhại: Bật video quảng cáo nước ngọt, người ta nói xong mình hùa theo ngay
- Không sợ bậy: Sai ngữ pháp cũng kệ, cứ ậm ừ cho Tây tự hiểu
Mấy câu tủ tôi đánh vật với chúng
Sau 2 tuần vật lộn, tôi thuộc lòng mấy câu cứu nguy:
- “Just a moment” – Mỗi lần căng não không nghĩ ra từ, tôi quăng câu này ra câu giờ
- “That’s a bit pricey” – Ra phố cổ mua đồ, nói câu này bà bán hàng tự giảm giá liền
- “You said it!” – Tán đồng ý kiến người khác, khỏi cần nghĩ ngợi phức tạp
Sự cố đáng nhớ ở bữa nhậu
Tối qua nhậu với đám bạn, thằng Tây lao động đến nhậu chung. Lúc nâng ly, tôi hùng hổ hô: “Happy… happy beer you!”. Cả bàn cười rụt rịt, riết rồi ổng cũng bắt chước nói “Happy phở you”. Đúng là học sai mà vui.

Giờ ra đường gặp Tây vẫn run, nhưng ít ra biết bắn vài câu xã giao. Ai hỏi tôi có giỏi không thì lắc đầu, nhưng nếu hỏi có sợ nói nữa không – tôi đập bàn: “No more chicken run!“. Cuộc chiến này còn dài, nhưng câu thần chú của tôi là: Nói sai còn hơn im lặng!
Leave a Comment