Thật ra đợt trước tui học tiếng Anh mà cứ như đem rổ múc sông ấy. Cứ nghe mấy clip người nước ngoài nói mà đầu óc quay cuồng, mở miệng ra thì chỉ dám “hello, thank you”. Đơ như gỗ luôn.

Đập đi xây lại từ đầu
Tui quyết định lột xác bằng cách đăng ký lớp học thử miễn phí mấy trung tâm. Đứa bạn bảo nhớ mang thẻ tín dụng kẻo bán hàng rượt, nhưng tui đi không đồng xu dính túi.
Lộ trình tui tự vạch ra gồm mấy bước:
- Sáng nào cũng dậy sớm 30 phút nhại theo VOA Learning English trên YouTube. Giọng nói cứ như vịt đực cạp gạch mấy bữa đầu.
- Trưa ăn cơm bụi xong ráng dành 15 phút đọc truyện tranh Marvel bằng tiếng Anh. Gặp từ khó khoanh tròn hỏi thằng bạn làm ở khu phố Tây.
- Tối tắm xong lên Discord tìm room nước ngoài chat voice. Lần đầu vào phòng nghe mấy đứa Mỹ cười như điên, tui sốc tới mức giật dây tai nghe điện giật cả người.
Cú sốc giữa kỳ
Được 3 tuần thì tui gặp ông Tây hỏi đường ở hồ Gươm. Vừa mở miệng nói “Can you…” tự dưng chữ nghĩa trong đầu nó rụng hết. Đứng ực ra như trời trồng, mặt đỏ như gấc chín. Ông Tây đợi 2 phút rồi lắc đầu bỏ đi.
Về nhà uất ức ngồi đập bàn. Xong tui quay ra xem video phản xạ của thầy Kenny N, luyện mấy câu đơn giản kiểu “Give me a sec, it slipped my mind”.
Quan trọng nhất là tạo môi trường:

- Dán sticky note khắp nhà vệ sinh ghi mẫu câu hay quên
- Cài app ELSA speak quay lại giọng nói mỗi ngày, cái phần chấm điểm màu đỏ hoài nghe mà phát điên
- Lập nhóm Zalo rủ 4 đứa cam kết chỉ nhắn tin bằng tiếng Anh, sai chính tả phạt 20k/lỗi
Cái kết bất ngờ
Sau 3 tháng kiên trì, hôm rồi tui dẫn tour Tây ba lô kiếm thêm thu nhập. Khi mấy ông khách Australia hỏi chỗ đổi tiền, tui trả lời tuôn tuột luôn: “Nope, steer clear of those street vendors, their rates’re total daylight robbery”. Một ông vỗ vai tui bảo “Mate, your slang’s spot on!”
Giờ nhìn lại mới ngộ ra: học giao tiếp không phải nhồi ngữ pháp như thi đại học. Nó là quá trình đốt thời gian với ngôn ngữ, để khi cần mồm tự mở ra không cần nghĩ. Cứ như tập đi xe đạp vậy, ngã mấy lần rồi tự nhiên sẽ thăng bằng.
Leave a Comment