Khởi đầu nản chí
Hôm ấy đi cafe với thằng bạn làm bên ngành du lịch, nó bắn tiếng Anh với khách Tây ngon ơ. Mình ngồi đó, mồm chẳng nói được câu nào ra hồn, mặt nóng ran. Về nhà, lục lại mấy khoá học online cũ, toàn lý thuyết suông. Học được 2 bữa lại bỏ, chán vì không nói được gì cả. Thật sự muốn buông luôn.

Quyết tâm làm khác
Ngồi nhậu với đứa em làm coach, nó bảo: “Mày phải nói, đừng sợ sai. Giống như tập xe đạp ấy, đứng im không tiến đâu.” Nghĩ lại thấy đúng. Lục trong máy tìm lại video cô giáo người Việt từng đi lao động ở Úc, bả chia sẻ 5 bước đơn giản ai cũng làm được. Thử áp dụng ngay trong 1 tháng, không kết quả thì thôi.
Bắt tay vào thực hành 5 bước
Bước 1: Chọn cái gì để nghe?
- Không lao vào mấy cái podcast khó nhằn nữa. Tìm trên Youtube mấy kênh “Tiếng Anh thực tế” của bạn Việt sống ở nước ngoài. Chọn video chỉ dài 5-7 phút, chủ đề đơn giản như đi chợ, đặt đồ ăn.
Bước 2: Vừa nghe vừa… chép tay
- Sáng nào cũng vác sổ ra, bật video lên nghe từng câu. Nghe được chữ nào viết ra chữ đó, không nghe được thì bỏ trống. Thường mỗi video phải tua lại cả chục lần, đầu buốt nhức. Nhưng dần dà, quen tai hơn.
Bước 3: Nhại giọng không ngừng
- Sau khi chép xong, tua về đoạn đầu. Nghe từng câu ngắn, dừng lại. Hít sâu, bắt chước y hệt ngữ điệu, chỗ nhấn mạnh, chỗ lên xuống giọng. Mở camera quay lại để xem khẩu hình. Lúc đầu nghe như vịt đực, buồn cười lắm.
Bước 4: Nói một mình như điên

- Lúc đánh răng nói trong gương: “Tao đang đánh răng”. Đi chợ thì lẩm bẩm: “Cái này bao nhiêu tiền?”, “Có giảm giá không?”. Tự kỷ ám thị, đúng kiểu. Nhưng kệ!
Bước 5: Tìm người nói thật
- Vào group du lịch địa phương, hỏi xin ai rảnh tầm chiều cuối tuần cafe nói chuyện. Gặp bác Tây đã về hưu, tuần gặp 1 buổi. Chuẩn bị sẵn mấy câu hỏi ngớ ngẩn kiểu “Ở Mỹ có hay ăn cơm tấm không?” để phá bầu không khí.
Cái kết không ngờ tới
Lúc đầu gặp bác Tây, chân tay run bắn, nói như vịt nghe sấm. Nhưng nhờ bước 4, tự nói nhiều nên không sợ hoàn toàn. Quan trọng nhất: không cố dùng từ phức tạp, cứ vận dụng mấy câu đơn giản đã tập. Được cái bác Tây dễ tính, bác chỉnh giùm mấy lỗi nhỏ mà không ngắt lời. Buổi đầu chỉ nói được 20 phút là đầu óc lờ phờ, nhưng cảm giác sướng lắm!
Giờ gặp khách nước ngoài hỏi đường, mình không còn ấp úng. Dù nói vẫn sai ngữ pháp, nhưng… quan trọng là họ hiểu, với lại mình thấy tự tin hơn hẳn. Ai muốn giỏi thì cứ bắt tay làm thôi, đừng chờ đợi gì cả!
Leave a Comment