Lại đây rồi hả mọi người. Hôm nay lục lại cái ký sự tự học tiếng Anh giao tiếp của mình, thật mà nói muốn cười ra nước mắt. Nhớ hồi mới bắt đầu, tưởng đơn giản lắm, ai ngờ…

Mở đầu là cái suy nghĩ ngây thơ trời đánh thế này: “Mình cứ học vài ba tháng là nói sỏi ầm ầm!”. Thế là xách luôn mấy quyển sách ngữ pháp dày cộp ra nghiền, ngày nào cũng chăm chỉ ngồi lì giải bài tập, viết câu. Nhìn mấy con điểm ngữ pháp đúng tưng bừng thì tự hào ghê lắm. Ấy thế mà…
Mắc Kẹt Như Gà Mắc Tóc
Rồi cái ngày định mệnh cũng tới. Gặp mấy đứa bạn Tây ở phố cổ. Ôi thôi! Tim đập chân run, vốn liếng từ vựng với ngữ pháp chất đống trong đầu biến mất tiêu như chưa từng tồn tại. Há hốc miệng ra được mỗi từ “Hello!”, mặt thì đỏ như gà chọi. Mấy đứa kia hỏi gì chả hiểu, mà có hiểu cũng chẳng biết trả lời kiểu gì. Cái cảm giác xấu hổ cực độ nó đọng mãi trong đầu mình.
Về nhà ngồi thừ ra. Học mãi ngữ pháp, từ vựng cũng có mà sao không bật ra được? Mình ngẫm lại:
- Nghe không quen tai: Tiếng Anh đời thực nó chả giống cái máy nói trong băng đĩa tí nào. Nhanh quá, nuốt chữ nhiều quá.
- Miệng không quen nói: Mấy âm tiếng Anh khác tiếng Việt xa lắm, mình phát âm kiểu… Việt hóa, chả ai hiểu.
- Sợ sai: Cứ đơ người ra lo sợ nói sai ngữ pháp, nói sai từ là không dám mở miệng.
Quất Một Phát Đổi Chiến Thuật
Mình quyết định quẳng mấy quyển ngữ pháp xuống đã. Bắt đầu từ gốc:
Bước 1: Ngấm Âm Trước Đã

Bỏ hẳn việc học từ riêng lẻ. Thay vào đó, kiếm mấy bài đối thoại ngắn bằng video trên mạng. Mỗi ngày nghe đi nghe lại một đoạn tối thiểu 10-20 lần. Không cần hiểu hết, cứ để nó chảy vào tai. Dần dần, tự nhiên nghe được từ nào là tai nó tự nhận ra từ đó. Thần kỳ!
Bước 2: Nhái Giọng Chuẩn Không Cần Chỉnh
Rồi mình làm một việc tưởng ngớ ngẩn: Bắt chước y chang cách họ nói trong video. Từng từ, từng câu, cả cái nhịp điệu lên xuống, chỗ nhấn mạnh chỗ nuốt chữ nữa. Đứng trước gương mà tập, miệng mở thật to cho đúng khẩu hình. Ban đầu thấy hơi… điên điên, nhưng mà nói theo như vậy, cái lưỡi nó dẻo hẳn ra. Quan trọng là chọn video mẫu người bản xứ, không phải tiếng Anh quốc tế lai căng.
Bước 3: Tự Nói Chuyện Với… Chính Mình
Lúc nấu ăn, rửa bát, đi tắm… cứ thế mà nói ra miệng bất cứ thứ gì đang nghĩ bằng tiếng Anh. Dạng như: “Oh, the water is too hot!”, “What should I eat for dinner?”, kiểu như bình luận viên vậy. Mục đích là làm quen với việc bật âm ra khỏi miệng, không cần hoàn hảo.

Bước 4: Thu Âm Và Phải Nghe Lại! (Cực Kỳ Quan Trọng)
Khi thấy tự tin hơn chút, mình thu âm lại giọng nói tiếng Anh của mình. Nghe lại thấy sốc nặng – giọng sao mà lạ lẫm và lủng củng thế không biết! Nhưng phải kiên trì nghe. So sánh xem mình nói khác người bản xứ chỗ nào: âm nào sai? chỗ nào cụt? chỗ nào chưa tự nhiên? Rồi sửa. Quy trình khổ sở này lặp đi lặp lại.
Rồi Mọi Thứ Bắt Đầu “Click”
Kiên trì mấy tháng trời, đột nhiên cái ngày “à há” cũng đến. Khi gặp lại tình huống giao tiếp thực tế, mình nhận ra:
- Nghe rành rọt hơn hẳn. Cái tai nó quen rồi.
- Nói dễ hơn nhiều. Mấy câu đơn giản tự nhiên bật ra, không cần nghĩ ngợi lâu, phát âm cũng rõ hơn.
- Giảm sợ hãi. Sai thì sửa, có sao đâu, người ta chả để ý mấy cái lỗi nhỏ đâu.
Bây giờ thì mình hiểu rồi: muốn nói lưu loát đâu cần bắt đầu từ ngữ pháp cao siêu. Cứ nghe thật nhiều cho quen tai, rồi mở miệng nói ra thật nhiều dù ban đầu ngớ ngẩn. Cứ bám sát người bản xứ mà bắt chước. Rồi tự khắc cái miệng nó cũng quen đi thôi. Dễ mà khó, khó mà dễ, chỉ tại mình chưa biết cách thôi!
Leave a Comment