Hôm nay muốn kể cho mọi người nghe hành trình vật lộn với tiếng Anh giao tiếp của tôi. Ngày trước cứ nghĩ học ngữ pháp cho chắc là nói được, ai ngờ đến lúc gặp Tây cứ đứng hình như tượng.

Thời điểm nhận ra cách học cũ sai bét
Chuyện bắt đầu năm 2022, công ty bắt làm project với đối tác nước ngoài. Mở Zoom lên, đồng nghiệp nói như gió, còn tôi toát mồ hôi hột chỉ dám bật mic nói “Yes, I understand” – dù chả hiểu gì cả. Lần đó về nhà tối mặt, quyết định xoay chuyển tình thế.
Chiến lược mới: Tắm tiếng Anh mọi lúc
Trước tiên, tôi vứt sách ngữ pháp lên kệ cao:
- Sáng 6h dậy bật podcast tiếng Anh đời thường vừa nấu cơm vừa nghe
- Trên xe bus thay vì lướt Tiktok thì mở Youtube video nói chuyện của YouTuber nước ngoài
- Thậm chí tắm cũng hát theo mấy bài rap tiếng Anh cho quen miệng
Bí kíp “nói một mình” trong toilet
Nghe nhiều rồi thì bắt chước. Mỗi tối đứng trước gương tự đóng vai hai nhân vật: Một ông Tây hỏi đường với một thằng bán xôi Việt Nam. Lúc đầu nghe thấy nực cười, nhưng dần dà phản xạ nhanh hẳn. Quan trọng là phải nói to, không ngại sai.
Trộm vía sau 6 tháng thấy khác hẳn. Hôm trước thằng bạn Philippines sang chơi, tôi tươi cười hỏi nó: “Dude, how’s your Saigon night market trip last night?” – Xong tự nhủ trong bụng: “Ê, câu này nghe Tây quá chưa!”. Giờ mới hiểu, giao tiếp không phải thi viết, cứ nói sai cũng được, miễn đối phương hiểu là ăn pháo hoa rồi.
Máu lửa hơn với chế độ “săn Tây”
Đợt này tích cực ra Bờ Hồ “săn” du khách:

- Thấy ai dừng nhìn bản đồ là táp ngay vào: “Do you need help?”
- Lân la gạ “tôi đang luyện tiếng Anh, ông cho tôi 5 phút chém gió được không?”
- Lỡ nói bậy bị họ cười thì cũng cười theo: “Bruh, I’m still a disaster!”
Càng nói càng phê, từ gà rụt cổ giờ thành chú vẹt lém lỉnh. Mới ngộ ra chân lý: Học tiếng Anh như tập bơi, xuống nước mới biết bơi, đứng trên bờ đọc sách mãi vẫn chìm!
Leave a Comment