Khởi đầu khốn khó và quyết tâm
Thứ Hai tuần trước, tôi giật mình nhìn video con trai 5 tuổi hát “Happy Birthday” ngọng líu ngọng lô. Chát! Tự dưng cay cú, quyết tâm ôn lại tiếng Anh từ số 0 cho bằng con nít. Lục tung tủ sách cũ, phủi bụi cuốn từ điển mua hồi sinh viên mà giờ trang đầu đã ố vàng.

Thử đủ đường trời, toàn vấp ngã
Ngày đầu hăng hái, tôi làm ba việc cùng lúc:
- Cài app học 50 từ/ngày: Sáng mở điện thoại thấy thông báo “Vocabulary: 0/50” chỏng chơ trên màn hình. Mới nhớ hôm qua học được 3 từ đã tắt phụt đi xem phim.
- Đăng ký lớp online “3 tháng lưu loát”: Buổi đầu thầy Tây nói như súng liên thanh, tôi ngồi cười gượng gạo suốt 45 phút. Tan học úp mặt vào bàn thở dốc.
- Mua truyện song ngữ: Đọc ba trang đầu thấy nản. Bên trái là “It was a tumultuous period”, bên phải dịch “Đó là thời kỳ hỗn loạn” – chả hiểu tumultuous là cái quái gì.
Tối đó nằm vật ra giường nghĩ: “Chắc mình ngu”. Đang định bỏ cuộc thì vô tình lướt TikTok thấy mấy đứa nhỏ xứ khác nói tiếng Anh như gió. Tự nhủ: “Trẻ con làm được, mình không lẽ thua?”.
Ngộ ra cách học “của người nghèo”
Sáng thứ Ba, tôi vất mấy thứ cao siêu sang bên. Bắt đầu kiểu nhà quê:
- Lấy điện thoại quay cảnh nấu cơm chiều, thu âm giọng mình giải thích bằng tiếng Anh: “Now… I put rice… vào nồi… wait no! I PUT RICE IN POT!”
- Rủ thằng bạn cùng phòng chơi trò: Nó chỉ cái chén – tôi phải nói “Give me the bowl”; nó giơ chai nước – tôi gào “Water please!”. Nói sai là nó cười ngặt nghẽo.
- Viết status Facebook toàn tiếng Anh bồi: “Today so hot. I eat two ice cream. Happy very much!”. Ai chửi dốt thì kệ, có ông Tây nào bất ngờ react “Haha me too!”.
Giờ đi vệ sinh cũng lẩm bẩm: “Toothbrush… where? Ah! Here!”. Bị đồng nghiệp nhìn như thằng điên nhưng mặc kệ!
Cái kết bất ngờ sau 2 tuần
Chiều qua đang gội đầu, bất chợt hát vang “Lovely night, oh lovely night…” từ bài hát tuần trước. Giật mình nhận ra mình không cần nghĩ từ Việt trước khi nói nữa. Tuy chưa trôi chảy nhưng cảm giác từ tiếng Anh tự bật ra như tiếng mẹ đẻ, khoái cực!

Quan trọng nhất là vứt bỏ cái sĩ diện học cho “oai”. Cứ sai, cứ cười, cứ nói bồi. Tiếng Anh không phải môn học trên giấy – nó là thứ mình quăng vào đời sống như nấu ăn, tắm rửa hàng ngày. Muốn giỏi? Đừng sợ làm trò hề!
Leave a Comment