Lúc đầu tay mình hoàn toàn trắng tịt, ngồi nhìn mớ tài liệu tiếng Anh như nhìn bảng niên biểu lịch sử vậy. Điện thoại reo “Hello?” cũng đủ khiến tim đập thình thịch như đánh trống trận. Chán quá, quyết định lên mạng tìm cách học.

Vũng Lầy Đầu Tiên: Lao Đầu Vào Ngữ Pháp & Từ Vựng Rời Rạc
Mình lập tức:
- Sắm đại mấy quyển sách ngữ pháp dày cộp: Ngày nào cũng vắt óc nhồi công thức, Present Perfect này Past Continuous nọ. Xong xuôi đóng sách lại, ra gặp Tây vẫn ấp a ấp úng như gà mắc tóc.
- Chép đi chép lại từ vựng đơn lẻ: Ngồi cả buổi tối liệt kê “apple”, “book”, “student”… như kiểu đi thi đánh vần. Gặp người nước ngoài hỏi “How’s your day?”, mình chỉ biết tròn mắt vì không có cụm “feel tired” hay “busy work” trong list từ đã học.
- Nghe thụ động kiểu “tắm ngôn ngữ”: Bật podcast tiếng Anh làm nền khi nấu ăn, tắm rửa, nghĩ chắc tự thấm. Kết quả? Toàn nghe thấy “blah blah blah” lẫn với tiếng chảo xèo xèo.
Mệt mỏi, tiền mất tật mang vì mua khoá học online đứt gánh giữa đường. Gần như muốn bỏ cuộc.

Bước Ngoặt: Cái Câu Chuyện Điền Form & Mua Cafe
Một buổi sáng, định mua cafe takeaway, gặp ông Tây.
Câu hỏi đơn giản thành thảm hoạ: Ông ấy hỏi “Name for order?” Mình cứng họng luôn! Không phải không biết tên mình, mà là phản xạ nói ra sao. Cuối cùng lấy điện thoại gõ chữ “Trang” cho ông coi. Xong tự nghĩ, thật ngu khi học cả đống mà cái căn bản nhất còn không dùng được.
Việc thứ hai châm ngòi: Chị bạn nhờ viết giúp mẫu đơn xin visa du lịch. Ngồi cặm cụi tra từ điển, vật lộn cả tiếng mới viết được mấy câu đơn giản kiểu “I want to visit…”. Vừa xấu hổ vừa tức.
Đập Đi Xây Lại: Quay Về Gốc Giao Tiếp Thực Tế
Quẳng mớ tài liệu cũ đi, mình làm theo cách này:
- Học nguyên câu giao tiếp tình huống: Không học từ “book” nữa. Thay vào đó, học cả cụm “Can I book a table for two?” và nghe file audio phát âm chuẩn câu đó. Tìm video hội thoại ngắn tại nhà hàng, lẩm nhẩm bắt chước theo.
- Luyện nói trước gương + ghi âm: Mỗi sáng dành 10 phật ôm cái gương trong nhà tắm, nhìn chằm chằm bản thân hỏi “What will you do today?” và tự trả lời bằng thứ tiếng Anh bồi. Ghi âm lại, nghe thấy giọng mình lơ lớ mà cười chảy nước mắt, nhưng dần thấy quen.
- Tìm bạn đồng hành “cùng đuối”: Lập nhóm Zalo 3 đứa bạn trình độ tương tự. Tối nào cũng call video 15 phút, quy định CHỈ được nói tiếng Anh dù sai tè le. “Me… go… market… yesterday” cũng được! Quan trọng là nói.
- “Tắm ngôn ngữ” có CHỦ ĐÍCH: Chọn video ngắn 1-2 phút có phụ đề. Nghe chay 3 lần đoán nghĩa. Nghe lần 4 vừa nhìn sub vừa bắt chước giọng đọc. Gạch chân cụm hay để dùng sau này.

Kết Quả: Không Phải Bay Lên Mây Xanh, Nhưng Chân Đã Chạm Đất
Sau 3 tháng vật lộn:
- Nhà hàng không còn là ác mộng: Lần gần nhất gọi đồ ăn, mình bật ra được “Can I have the bill please?” mà không cần lục sách.
- Biết “vịn” khi không đủ từ: Quên từ “umbrella”, kịp dùng tay làm điệu bộ che đầu rồi nói “thing for rain”. Ông Tây hiểu ngay, còn cười bảo “Ah! Umbrella!”.
- Tai bắt được ý chính: Nghe video giải trí đơn giản không sub, tuy bắt được “and now we will…” “the problem is…” thôi, nhưng đã là cả bước tiến so với toàn “blah blah” ngày xưa.

Giờ vẫn nói chậm, vẫn sai ngữ pháp, nhưng quan trọng là không còn SỢ. Mình nhận ra ngôn ngữ là công cụ, quan trọng là hiểu & truyền đạt. Cứ sai đi rồi sửa, giống như tập đi xe đạp vậy. Chân rớm máu một chút cũng đáng!
Leave a Comment