Mình nhớ rõ cái cảm giác nhấp chuột đăng ký thi chứng chỉ tiếng Anh cho giáo viên năm ngoái. Tay run run vừa đóng tiền xong là đầu óc quay cuồng luôn: “Ôi trời ơi, học cái này có tốn cả đời không?”

Lên Kế Hoạch Kiểu “Vồ Ếch”
Tháng đầu tiên, mình lao vào như trâu cày luôn:
- Ngồi lùng sục trên mạng xem mọi người học bao lâu, kết quả chỉ toàn thấy con số 6 tháng hay 1 năm đập vô mặt.
- Vét hầu bao mua đống sách giá rẻ cũ mèm về, nhìn mà nản: “Chắc phải ôm bộ này 3 đời mới xong”.
- Vẽ ra cái thời gian biểu kỷ luật thép: sáng 6h dậy học từ vựng, tối 2 tiếng làm đề, cuối tuần nghe podcast… Nghe hay ho vậy chứ được 3 bữa là muốn đập điện thoại.
Vật Lộn Như Cua Bò Đồng
Giữa đường đời quả không dễ dàng gì:
- Lịch làm full-time + việc nhà chồng chất, có hôm mệt quá ngủ quên lúc nào không hay. Đặt chuông báo thức 5 cái cũng vô dụng.
- Ngữ pháp loằng ngoằng kiểu phân biệt “who/whom”, thi xong đến giờ cũng chưa bao giờ dùng tới.
- Nói bị cứng lưỡi như gà mắc tóc. Có lần tập giới thiệu bản thân trước gương, nghe bản ghi âm lại thấy như con vịt đang bị chẹn cổ.
Thức Tỉnh Và Vắt Chân Lên Cổ
Đến tháng thứ 4 mới vỡ lẽ ra mấy điều:
- Không cần nhồi nhét từ hiếm mấy chữ academic khó nhằn. Đề thi toàn dùng mấy từ thông dụng đời thường thôi.
- Bỏ luôn cái đống sách cũ vì mẫu đề đã lỗi thời. Chuyển sang làm đề thi thử online mới nhất, câu nào sai là tra Google rồi note cẩn thận.
- Kiếm đứa bạn cùng ôn để nói chuyện qua video call mỗi tối. Thảo luận kiểu “trời ơi đất hỡi” nhưng hiệu quả bất ngờ – 1 tuần bằng tự học cả tháng.
Cái Kết Không Như Phim
Ngày thi tới nơi:
- Học thực sự khoảng 5 tháng rưỡi, không tính mấy tuần đầu bị bệnh “ảo tưởng sức mạnh”.
- Đi thi với gần 100 trang giấy nhớ đầy chữ, mà lúc vào phòng thi não trắng tinh như tờ giấy mới.
- Phần viết bí quá phải “chém gió” đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, khéo giám khảo đọc xong tưởng mình đang viết truyện ngôn tình.
Tháng sau nhận kết quả: điểm vừa đủ đậu, không cao không thấp. Nhìn lại đồng hồ đeo tay rạn nứt vì thức khuya, nghĩ thầm: “Thời gian với công sức bỏ ra, đúng là đủ để đẻ thêm đứa con nữa”. Giờ nhắc lại vẫn còn thấy rùng mình!

Leave a Comment