Hôm nay tôi chia sẻ luôn cái quá trình ôn luyện tiếng Anh vật vã của mình, kiểu như đang bơi mà gặp phao ý. Mọi chuyện bắt đầu từ cái đêm trước ngày thi toeic, tôi mở đề ra làm thử… và muốn chết luôn. Toàn từ lạ hoắc, nghe như bà hàng xóm nói nhảm. Lúc đấy tôi mới biết là mình “nước đến chân mới nhảy” thiệt rồi, không thể trông chờ vào “trúng tủ” được nữa.

Bắt Đầu Từ Con Số 0
Tôi quất liền một quyển sách ngữ pháp dày cộp mua từ năm ngoái. Mới đọc được 2 trang đầu thì… buồn ngủ dữ dội. Ngày thứ hai lôi ra tiếp, não không chịu nhét thêm nổi chữ nào. Tôi nhận ra học kiểu “nhồi” này chỉ tốn giấy mực, vứt xó sách luôn. Phải đổi chiến thuật thôi.
5 Mẹo Vặt Tôi Lượm Lặt Được
Lần mò khắp nơi, tôi tổng hợp mấy cách này và thử áp dụng bừa:
- Phát âm chuẩn từng chữ trước: Tôi mở Youtube nghe cách người ta đọc rõ từng âm “cat”, “cup”, “cut”. Ban đầu miệng cứng đờ, nói “three” thành “tree” hoài. Tập 10 lần mỗi từ, hôm sau thấy lưỡi mềm hẳn ra.
- Bắt chước y chang người bản xứ: Tôi chọn mấy đoạn phim ngắn của Friends. Mỗi tối chỉ nhặng xị lên lặp lại theo nhân vật. Thằng bạn cùng phòng nhìn tôi như điên, nó bảo “Mày đang bị ngáo à?” – Kệ! 1 tuần sau tự nhiên phát hiện giọng có ngữ điệu lên xuống, đỡ như robot hẳn.
- Vốn từ học theo cụm: Thay vì ghi “happy = vui vẻ”, tôi ghi cả câu “I’m happy with this result”. Vừa đi bus vừa lẩm bẩm mấy câu kiểu “heavy rain“, “make a mistake“. Đang đi thì trời đổ mưa rào, tự nhiên hét lên “Oh heavy rain!” – Xung quanh nhìn nhưng nhớ dai phết.
- Nghe thụ động khi rửa bát: Lúc nấu cơm hay giặt đồ, tôi bật podcast tiếng Anh làm nền. Ban đầu nghe như vịt nghe sấm, chỉ được mỗi chữ “hello”, “thank you”. Nhưng sau 2 tuần, tự dưng nghe rõ mồn một câu “Could you pass me the salt?” lúc đang phơi quần áo – đúng câu trong phim hôm trước!
- Luyện nói một mình: Mỗi sáng đứng trước gương thuyết trình đủ thứ chuyện: thời tiết, đồ ăn, tên linh tinh của thằng bạn… Thấy ngượng chín mặt nhưng đỡ run miệng lúc thi thật. Hôm qua đặt đồ ăn delivery còn dặn được mấy câu đơn giản!
Quả Ngọt Bất Ngờ
Thật sự sau 1 tháng rưỡi làm mấy trò này, điểm thi của tôi nhảy không thể tin nổi. Nhưng quan trọng hơn là cái cảm giác nghe Tom Holland phỏng vấn mà không cần vietsub, tuy vẫn hơi chậm nhưng đủ hiểu. Đợt rồi gặp thằng Tây đi lạc đường, xác định dám bắt chuyện chỉ đường cho nó – vẫn ấp úng vài chỗ nhưng không bị đứng hình như trước. Chốt lại là cứ làm đi rồi sẽ vỡ ra, đừng sợ xấu hổ!
Leave a Comment