Mình nhớ hồi năm ngoái có lần đi du lịch Singapore, định hỏi đường mấy anh bán hàng mà ấp úng cả buổi chả nói được câu nào. Xong quay ra dùng Google Dịch chậm như rùa, tối về khách sạn tự nhủ phải học giao tiếp cho tử tế.

Bắt đầu bằng luyện nghe đến ngấm tai
Đầu tiên cứ bật Youtube xem mấy kênh tin tức đơn giản như VOA Learning English. Tối nào cũng vác tai nghe ra công viên nghe 30 phút, hôm đầu tiên nghe mà đau cả đầu. Tầm 1 tuần sau bỗng dưng thấy hiểu được vài từ khóa kiểu “weather”, “where”, thế là mừng như bắt được vàng.
Cái trò tập phát âm chán phèo
Thấy mấy đứa bạn bảo app Elsa chuẩn phát âm, mình cài về thử. Ấn nút nói “hello” cái máy chấm có 55 điểm. Chửi thề luôn “hello” mà không xong thì học cc gì! Ráng luyện 20 phút sáng – tối, 2 tuần sau điểm cao nhất được 85 thấy khoái chí đi khoe cả phố.
Vác mặt ra nói chuyện với Tây
Lần đầu tới phố Tây ngồi run cầm cập. Thấy ông Tây đang ngồi uống cafe, liều mạng bước tới hỏi “Can I sit here?”. Xong ngồi im như thóc 5 phút mới lắp bắp hỏi được câu “How long… you stay in Vietnam?”. Ông này nhiệt tình kể cả buổi, về nhà mình ngẫm lại thấy 80% đéo hiểu nhưng vui lắm.
Học mẫu câu như học quyền anh
Viết sẵn 10 câu kiểu “How much is this?”, “I’d like to order…” dán đầy tủ lạnh. Sáng pha cafe vừa lẩm bẩm vừa diễn tay chân như đánh võ. Lúc đang sấy tóc đột nhiên quên mất câu phải lật sổ tay tra ngay. Xong cái trò này 3 tuần gặp bà chủ khách sạn hỏi “Is breakfast included?” ngon trơn tru.
Đi đâu cũng kè kè quyển sổ
Tạo thói quen ghi lại mọi thứ mới học được. Như hôm nọ đi grab có thằng xe ôm nói “watch out your back”, về nhà tra mới biết là “coi chừng sau lưng”. Giờ quyển sổ đầy nhóc mấy thứ kiểu “break a leg” (chúc may mắn) hay “rain cats and dogs” (mưa như trút nước), gặp đâu ghi đó.

Bây giờ ngồi nhìn lại
Sau 8 tháng luyện kiểu mì ăn liền, tuần trước sang Thái chơi đang ngồi lẩu thì có bà Tây hỏi đường. Mình chỉ với đọc vanh vách “Go straight 500m, then turn left at 7-Eleven”. Xong còn tán phết “That pink dress looks lovely on you”. Thằng em đi cùng há hốc mồm: “Ông lên trình ghê!”. Mừng muốn khóc mà cố nhịn.
Thực ra cũng đơn giản thôi các bác: Cứ cày nghe cho thật đẫm tai, phát âm cho chuẩn miệng, vác mặt ra nói bừa đi đã. Đừng sợ sai, sai thì sửa, dần sẽ thành phản xạ!
Leave a Comment