Hôm nay mình ngồi lục lại cái note trên điện thoại, bỗng thấy hồi xưa mới tập tành học giao tiếp tiếng Anh ở Đà Nẵng cũng vật lộn ghê. Nghĩ lại thấy tội nghiệp bản thân quá trời, nên viết ra đây cho ai mới học đỡ bỡ ngỡ.

Khởi động kiểu gà mờ
Lúc đầu mình cứ nghĩ ra biển ngồi nói chuyện với Tây là giỏi liền. Thế là xách ghế ra bãi biển Mỹ Khê, ngồi hồi lâu thấy ông Tây nào cũng… né mình ra. Mãi mới dám chặn một ông nước ngoài hỏi sương sương: “Hello… where… you… from?” Ông ta trả lời ầm ầm, mình chỉ nghe được mỗi chữ “Australia” rồi đứng hình luôn. Thế là biết phương án tự học chém gió kiểu này thất bại thảm hại.
Mò mẫm tìm lớp
Quất xe máy chạy vòng quanh Đà Nẵng gõ cửa từng trung tâm. Mình đặt tiêu chuẩn nho nhỏ:
- Giáo viên phải nói chậm như bà ngoại kể chuyện
- Có người Việt hỗ trợ giải thích khi bí
- Phòng học phải có máy lạnh (cái này quan trọng lắm!)
Dọt 4 chỗ thấy ấn tượng nhất:
Chỗ đầu tiên gần cầu Rồng
Bước vô đã thấy cô giáo người Philippines ăn nói như hát. Giọng chuẩn mà tốc độ như tên lửa. Mình ngồi 1 buổi về nhức đầu như búa bổ. Đang định giơ tay xin giảng lại thì 5 bạn khác đã tranh nhau nói như họp chợ. Ưu điểm duy nhất: view ban công nhìn thẳng sông Hàn, trả tiền ngắm cảnh cũng đã.
Chỗ thứ hai trong con hẻm nhỏ
Lớp chỉ có 3 học viên, thầy giáo Việt kiều cầm micro nói rõ từng chữ như đọc rap chậm. Đang học vui thì tự nhiên mất điện giữa trưa hè. Quạt tắt, mồ hôi chảy ròng ròng mà thầy vẫn đứng hùng hục dạy. Cả lớp ngồi lau mồ hôi vừa học vừa thở như máy chạy bộ. Về cơn say nắng đến tối.

Chỗ thứ ba kế bên chợ
Vừa bước tới cửa đã nghe ồn như chợ vỡ. 20 học viên ngồi la hét “How are you?” rồi cười rần rần. Giáo viên bản xứ gào thật to mới át tiếng ồn. Cái hay là có trợ giảng Việt Nam đứng sau “phiên dịch” bằng cách đập tay vào vai khi mình phát âm sai. Bữa đó vai mình bị đập đỏ lòm.
Chỗ cuối gần bến xe
Chỗ này học phí cao hơn xíu nhưng bù lại mỗi người được phát cái micro không dây. Giáo viên ngồi nghe từng học viên nói qua tai nghe rồi chỉnh sửa trực tiếp. Phát hiện mình hay mắc lỗi nối âm kiểu “I am” thành “I’m” nghe như tiếng mèo kêu. Học 2 tuần đỡ hẳn cái tật vừa nói vừa cúi mặt xuống bàn.
Rút ruột gan xương máu
Sau 2 tháng vừa học vừa rút kinh nghiệm, mình mới vỡ lẽ vài điều:
- Lớp học đông thành ra ngại nói, nhưng lớp ít quá khi mất điện lại thấy thở không nổi
- Giáo viên nước ngoài 100% nghe hay nhưng khi giải thích ngữ pháp vẫn cần trợ giảng Việt
- Mất 15 phút hỏi xin đường mới tìm được chỗ đậu xe, nhưng quan trọng là phòng phải có chỗ gửi mũ bảo hiểm (cái này không ai nhắc mà tự phát hiện)
Giờ nghĩ lại thấy buồn cười nhất là ngày đầu tiên đi học, mặc nguyên bộ đồ công sở trong khi cả lớp ai cũng mặc đồ cực kỳ… thoáng mát. Về nhà áo sơ mi ướt đẫm như đi tắm mưa. Có khi chính cái vụ học giao tiếp này làm mình thành con nghiện máy lạnh đó!
Leave a Comment