Thời gian đầu vật lộn
Lúc trước mình cứ nghĩ học tiếng Anh giao tiếp phải đến trung tâm, giáo viên bản xứ mới chuẩn. Nhưng dịch bệnh rồi công việc bận rộn, tới lớp lúc nào cũng bị trễ, tiền đóng học phí gần như đổ sông đổ bể. Mình thử tự mày mò ở nhà, mở mấy bài nghe trên mạng nghe thử, nhưng nghe được 5 phút là đầu óc quay cuồng, chẳng hiểu gì cả. Mỗi lần nghĩ đến nói chuyện bằng tiếng Anh là tim đập nhanh, toát mồ hôi lạnh, chỉ muốn trốn đi chỗ khác.

Quyết định tự xoay xở tại nhà
Chán quá nên mình lục lọi khắp các diễn đàn, group học tập xem mọi người bảo nhau học kiểu gì. Đọc cả đống bài viết, thấy ai cũng bảo kiên trì + đúng cách là được. Thôi thì thử xem sao, mình chọn luôn cách dễ nhất, không tốn tiền và làm ngay tại nhà. Bắt đầu bước vào “cuộc chiến” với 4 bước cụ thể này:
Bốn bước mình đã làm từng ngày
- Bước 1: Nghe mưa dầm thấm lâu: Mình chẳng quan tâm có hiểu hay không nữa. Sáng dậy ngay lập tức bật một đoạn hội thoại ngắn, khoảng 2-3 phút thôi, đơn giản, chậm rãi. Lúc nấu cơm, rửa bát, thậm chí tắm cũng bật nó lên làm nền. Chỉ cần tiếng Anh vang lên quanh mình là được. Cố gắng nghe đi nghe lại cùng một đoạn cả tuần liền.
- Bước 2: Bắt chước như con vẹt: Sau mấy ngày nghe quen tai, mình tìm bản transcript (lời thoại) của đoạn đó. Vừa nghe vừa nhìn lời, cố gắng đọc theo. Không sợ sai, không sợ ngượng. Thấy chữ nào quen quen mà phát âm không giống, bật từ điển lên tra ngay cách đọc rồi đọc lại cả chục lần. Luyện đến khi nào miệng nói tự nhiên như người ta thì thôi.
- Bước 3: Chém gió với chính mình: Bước này hơi điên một tí. Ngồi một mình tự hỏi tự trả lời. Kiểu: “What did you do today? – I cooked rice and washed dishes!”. Hoặc khi đang làm gì đó cũng cố gắng nói trong đầu bằng tiếng Anh. Đôi lúc chả biết diễn tả sao, nhưng cứ nói đại, quên từ thì dùng “uhm, ah, you know…”, miễn là cố nói ra thành lời.
- Bước 4: Tận dụng đồ công nghệ: Cài luôn app luyện nói trên điện thoại. Kiểu app cho nghe câu hỏi, mình nói vào mic rồi nó chấm điểm phát âm. Lúc đầu nghe giọng mình phát lại mà muốn độn thổ, nhưng dần dần thấy nó chỉnh mình từng lỗi một (như âm cuối “s”, “t” chẳng hạn). Mỗi ngày chỉ dành 15-20 phút cho bước này, làm liên tục cả tháng trời.
Kết quả sau một thời gian dính bụi
Thật lòng, tuần đầu tiên làm cái gì cũng thấy nản và ngớ ngẩn. Nhưng cứ đặt mục tiêu nhỏ: Mỗi ngày 30 phút, kiên trì 1 tháng. Thật bất ngờ, tầm tuần thứ 3, mình nghe cái đoạn hội thoại quen thuộc đó mà thấy… rõ từng chữ! Vài câu đơn giản tự nhiên văng ra miệng khi mình tự độc thoại. Quan trọng nhất là cái cảm giác sợ nói tiếng Anh nó giảm hẳn đi. Ra ngoài gặp người nước ngoài, nếu họ hỏi đường hay mấy câu xã giao đơn giản, mình cũng bật ra được, tuy nói chậm và đôi lúc vẫn vấp nhưng họ vẫn hiểu! Mình thấy tự tin lên hẳn, biết là đường còn dài nhưng ít nhất đã không còn sợ bắt đầu và tự học ở nhà cũng được nếu biết cách.
Leave a Comment