Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ một chút về cái hành trình học tiếng Anh của mình, đặc biệt là lúc mới bắt đầu, gà mờ không biết gì luôn. Nói thật là ban đầu cũng hoang mang lắm, không biết phải làm sao, bắt đầu từ đâu.

Bắt đầu từ con số không tròn trĩnh
Lúc đó, tôi cũng như nhiều người, nghĩ là phải cày ngữ pháp trước. Thế là tôi mua mấy cuốn sách ngữ pháp dày cộp về, mở ra đọc. Ôi trời ơi, đọc được vài trang là đầu óc nó quay cuồng, chữ nghĩa cứ nhảy múa trước mắt. Cảm thấy nản kinh khủng. Tôi cất tiệt mấy cuốn đó đi, nghĩ bụng chắc cách này không hợp với mình rồi.
Sau đó, tôi nghe bạn bè mách là học từ vựng trước. Tôi cũng thử. Lôi giấy bút ra, chép mỗi ngày mấy chục từ. Chép xong thì cũng cố nhẩm, cố nhớ. Nhưng mà khổ nỗi, từ mới học hôm trước, hôm sau nó lại bay đi đâu mất tiêu. Cảm giác như dã tràng xe cát vậy đó. Mệt mỏi!
Tìm ra hướng đi khác một chút
Sau một thời gian vật lộn, tôi quyết định thay đổi cách tiếp cận. Tôi nghĩ là mình phải tìm cái gì đó vui vui một chút, chứ cứ ép mình thế này thì sớm bỏ cuộc mất. Thế là tôi bắt đầu:
- Nghe nhạc tiếng Anh. Ban đầu chả hiểu gì sất, nhưng cứ nghe cho quen tai. Tôi chọn mấy bài nhạc pop giai điệu dễ nghe, lời cũng đơn giản. Dần dần, tôi bắt đầu nhận ra được vài từ quen thuộc.
- Xem phim hoạt hình cho con nít. Mấy phim này thường dùng từ ngữ đơn giản, nói cũng chậm. Tôi bật phụ đề tiếng Anh lên, vừa xem vừa đoán nghĩa. Có khi dừng lại tra từ điển nữa.
- Tải mấy cái ứng dụng học tiếng Anh miễn phí về điện thoại. Mấy app này thường có trò chơi, hình ảnh sinh động, học cũng đỡ chán hơn. Mỗi ngày tôi dành ra khoảng 15-20 phút để nghịch mấy cái app đó.
Điều quan trọng là tôi không còn ép mình phải học thuộc lòng một cách máy móc nữa. Thay vào đó, tôi cố gắng tiếp xúc với tiếng Anh một cách tự nhiên nhất có thể. Tôi chấp nhận là mình sẽ không hiểu hết, sẽ sai, nhưng mà kệ!
Quá trình và những thay đổi nhỏ
Cứ như vậy, tôi kiên trì mỗi ngày một chút. Ban đầu, tôi tập trung vào việc nhận diện mặt chữ, phát âm theo những gì mình nghe được, dù biết là sai tè le. Tôi cũng tập nói những câu đơn giản, kiểu như chào hỏi, giới thiệu bản thân, dù chỉ là nói một mình trước gương.

Có những lúc cũng nản lắm, muốn bỏ cuộc. Nhưng rồi tôi lại nghĩ đến lý do mình bắt đầu. Tôi tự động viên mình là cứ từ từ, mưa dầm thấm lâu. Tôi không so sánh mình với người khác, chỉ so sánh với chính mình ngày hôm qua thôi.
Dần dần, tôi nhận thấy mình có thể nghe hiểu được nhiều hơn một chút. Tôi bắt đầu dám lẩm bẩm theo lời bài hát, dám nói những câu dài hơn một chút. Cảm giác đó vui lắm mọi người ạ, như kiểu mình vừa khám phá ra một điều gì đó mới mẻ.
Kết quả ban đầu và bài học rút ra
Đến giờ thì trình độ của tôi vẫn còn cùi bắp lắm, nhưng ít ra tôi không còn sợ tiếng Anh như trước nữa. Tôi có thể đọc được những đoạn văn ngắn, hiểu được nội dung chính của một bài hát hay một đoạn phim đơn giản. Quan trọng nhất là tôi đã xây dựng được thói quen học mỗi ngày, dù ít dù nhiều.
Nếu có lời khuyên nào cho người mới bắt đầu, tôi nghĩ đó là: đừng sợ sai, tìm thấy niềm vui trong việc học, và kiên trì. Mỗi người sẽ có một cách học phù hợp riêng, cứ thử và tìm tòi, rồi sẽ thấy con đường của mình thôi. Chúc mọi người thành công nhé!
Leave a Comment