Chào mọi người, lại là tôi đây. Hôm nay rảnh rỗi nên tôi muốn chia sẻ chút kinh nghiệm xương máu của mình về cái chuyện học tiếng Anh cho người mới bắt đầu. Nói thật là hành trình này nó cũng gian nan lắm chứ không phải ngày một ngày hai mà xong được đâu.

Ban đầu tôi cũng như bao người…
Lúc đầu, tôi cũng hừng hực khí thế lắm. Nghe người ta bảo học tiếng Anh dễ ợt, cứ học từ vựng với ngữ pháp là xong. Tôi cũng lên mạng tìm hiểu, tải cả đống app về điện thoại, mua mấy cuốn sách ngữ pháp dày cộp. Nghĩ bụng, phen này mình phải nói tiếng Anh như gió mới được.
Tôi bắt đầu bằng việc cày từ vựng. Mỗi ngày đặt mục tiêu 50 từ mới. Ui chao, mới được vài hôm đầu thì còn nhớ, sang hôm sau là chữ thầy trả thầy, quên gần sạch. Rồi tôi chuyển qua học ngữ pháp. Mấy cái thì hiện tại đơn, quá khứ hoàn thành, câu điều kiện loại 1, loại 2, loại 3… đọc xong đầu óc nó cứ ong ong lên, rối như canh hẹ. Cảm giác như mình đang cố nhồi nhét một mớ lý thuyết khô khan mà chả biết áp dụng vào đâu.
Có dạo, tôi còn thử cái trò xem phim Mỹ không cần phụ đề. Kết quả là xem được 10 phút thì ngủ gật vì chả hiểu diễn viên nói gì sất. Sau đó rút kinh nghiệm, chuyển sang xem có phụ đề tiếng Anh, rồi phụ đề tiếng Việt. Cũng có khá hơn chút, nhưng mà lười tra từ mới nên xem chủ yếu để giải trí là chính.
Tôi cũng thử ra bờ hồ bắt chuyện với mấy ông Tây ba lô. Run lắm, mồ hôi tay mồ hôi trán túa ra. Lắp ba lắp bắp được vài câu “Hello”, “How are you?”, “I’m fine, thank you” là hết vốn. Người ta nói gì dài dài là mình lại cười trừ cho qua chuyện. Xấu hổ kinh khủng.
Cú hích thực sự đến với tôi là…
Cứ loay hoay mãi như thế cũng mất cả năm trời mà tiếng Anh vẫn dậm chân tại chỗ. Tôi bắt đầu nản. Thực ra, cái động lực lớn nhất của tôi lúc đó là vì công việc. Công ty tôi hồi đó bắt đầu có mấy dự án làm với đối tác nước ngoài. Mấy đứa đồng nghiệp tiếng Anh khá hơn thì được sếp ưu ái, cho tham gia họp hành, trao đổi. Còn mình thì cứ lủi thủi làm mấy việc lặt vặt. Nhìn mà thèm.

Có một lần, sếp gọi tôi vào bảo chuẩn bị một bài thuyết trình nhỏ bằng tiếng Anh về tiến độ công việc. Trời ơi đất hỡi, tôi hoảng thật sự. Đêm đó về nhà, tôi thức trắng để soạn bài. Vừa viết vừa tra từ điển, lắp ghép câu cú lung tung beng. Đến lúc trình bày trước mặt sếp và mấy anh chị em, tôi run như cầy sấy, nói năng ấp úng, phát âm thì sai bét nhè. Sau buổi đó, tôi thấy mình kém cỏi quá.
Đó chính là lúc tôi quyết tâm phải học lại tiếng Anh một cách tử tế. Lần này, tôi không ôm đồm nhiều thứ nữa. Tôi nhận ra là người mới bắt đầu thì không nên tham lam.
- Tôi bắt đầu lại từ phát âm: Tôi tìm mấy kênh dạy phát âm trên mạng, học từng âm một, rồi tập nói theo. Ghi âm lại giọng mình rồi nghe lại, tự sửa. Cái này quan trọng lắm, phát âm chuẩn thì nghe mới tốt và nói người ta mới hiểu.
- Học từ vựng theo cụm, theo chủ đề: Thay vì học từng từ đơn lẻ, tôi học theo cụm từ, hoặc học từ vựng liên quan đến một chủ đề nhất định. Ví dụ, học về chủ đề “gia đình” thì học hết các từ liên quan như “father”, “mother”, “brother”, “sister”, “parents”, “children”… rồi đặt câu với chúng.
- Nghe nhiều hơn: Tôi bắt đầu nghe những thứ đơn giản trước, như truyện cổ tích bằng tiếng Anh cho trẻ con, hoặc mấy bài hát tiếng Anh có lời chậm, rõ ràng. Nghe đi nghe lại nhiều lần. Dần dần, tai mình nó quen với ngữ điệu.
- Tập nói mỗi ngày: Cái này mới là thử thách. Ban đầu không có ai để nói cùng, tôi tự nói chuyện một mình. Tưởng tượng ra các tình huống rồi tự đóng vai. Nghe hơi điên rồ nhưng mà nó có hiệu quả đấy. Sau này, tôi tìm được mấy nhóm học tiếng Anh online, mọi người cùng nhau luyện nói, sửa lỗi cho nhau.
- Không sợ sai: Đây là điều tôi rút ra được sau bao lần xấu hổ. Cứ mạnh dạn nói, sai thì sửa. Chả ai cười mình đâu, vì ai học ngoại ngữ cũng từng như vậy cả.
Dần dần, tôi thấy mình tiến bộ hơn. Tôi có thể nghe hiểu được những đoạn hội thoại đơn giản, có thể diễn đạt ý của mình dù câu cú chưa được chuẩn chỉnh lắm. Quan trọng là tôi không còn sợ tiếng Anh như trước nữa.
Đến giờ thì sao?
Đến giờ, tiếng Anh của tôi cũng chưa phải là siêu sao gì đâu, nhưng đủ để tôi giao tiếp cơ bản trong công việc, đọc hiểu tài liệu, thỉnh thoảng xem phim không cần sub cũng hiểu được kha khá. Cái cảm giác tự mình làm được nó sướng lắm mọi người ạ.
Vậy đó, kinh nghiệm của tôi chỉ có vậy thôi. Quan trọng nhất là phải kiên trì và tìm ra được phương pháp phù hợp với bản thân. Đừng có thấy người ta bảo học kiểu này hay thì mình cũng lao vào, chưa chắc đã hợp đâu. Cứ từ từ, từng bước một, rồi sẽ đến đích thôi.

Chúc mọi người mới bắt đầu học tiếng Anh sẽ tìm được niềm vui và thành công trên con đường này nhé!
Leave a Comment